Cách Một Cảnh Cửa

Chương 103: Trong lòng có em



Cô luôn cảm thấy Tần Huân là người chín chắn, không ngờ cùng lúc trẻ con thế này.

Ngộ: Trong lòng có em.

Đây là một trong những mẹo nhỏ thường thấy ở lễ hội đổ đèn lồng nhằm phát triển tình cảm của các cặp đôi, có thể đưa đáp án trước, ngược lại phải đoán câu đố, thường sẽ là một câu thổ lộ hoặc một câu hứa hẹn.

Trong lòng có em, trong lòng cũng có anh.

Song cũng chỉ dám nói thế, chứ không dám hứa hẹn lung tung.

Sau Tết Nguyên Tiêu, mọi chuyện trở về quỹ đạo vốn có, nhân viên câu lạc bộ Môn bắt đầu đi làm trở lại, Sầm Từ vẫn như trước, hạn chế lịch hẹn, một tuần chỉ tiếp ba vị khách.

Trong lúc sắp xếp thời gian biểu, Dương Tiểu Đào lén kêu than với Thang Đồ: “Em không biết tiêu chuẩn đón khách của bác sĩ Sầm là gì nữa, nếu là vì tiền, thì chị ấy đã quan tâm đến mấy đoàn khách sẵn sàng trả giá cao sáng nay rồi, nhưng nếu nói chị ấy không làm vì tiền thì cũng không đúng, vì phí tư vấn trong một tiếng của chị ấy khá cao.

Bác sĩ Thang tiết lộ cho em đi, chị ấy phải có tiêu chuẩn nào chứ.”

Thang Đồ ra ngoài pha cà phê, năm ngoái cô vừa đặt mua một bịch hạt cà phê rất ngon, hôm nay vừa được gửi đến, Dương Tiểu Đào tinh mắt, nhận ra cô ấy dùng loại hạt mới để pha cà phê.

Thang Đồ không dùng máy xay, mà xay thủ công.

Cô vừa xay cà phê vừa nói: “Tiêu chuẩn nhận khách của bác sĩ Sầm chỉ có một, đó là hợp duyên.” Dương Tiểu Đào ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng.

Mùi cà phê mới xay thơm phức, Thang Đồ pha rất nhiều lần lượt rót vào hai tách, một tách thêm đường sữa, một tách không thêm gì, Dương Tiểu Đào định bưng giúp cô ấy, nhưng Thang Đồ từ chối: “Chị tự bê được.” Thang Đồ cầm khay gỗ, đặt hai tấm lót cốc xuống, rồi để hai tách cà phê lên, sau đó lấy hai chiếc thìa cà phê nhỏ, cùng với một ít khăn giấy.

Khi đang định bưng vào trong phòng, Thang Đỗ ngẫm nghĩ một lát lại quay ra, đặt chiếc khay xuống, gấp khăn giấy lại.

Dương Tiểu Đào thò đầu vào nhìn, thấy Thang Đồ gấp khăn giấy hình trái tim.

Cô nàng liền hỏi Thang Đồ: “Em thấy cảnh sát Bùi thẳng tính lắm, liệu anh ấy có nhận ra được tình cảm của chị không? Chẳng thà chị cứ nói thẳng với anh ấy còn hơn.” Thang Đồ lườm Dương Tiểu Đào một cái: “Em thì biết cái gì.” “Có gì mà em không biết? Chị muốn lặng thầm làm lay động trái tim anh ấy đúng không?” Dương Tiểu Đào cười khúc khích.

“Đúng đúng đúng, cái gì em cũng biết, có giỏi thì em mau thoát kiếp FA đi.”

Câu này của Thang Đồ chọc trúng nỗi đau của Dương Tiểu Đào.

Khi Sầm Từ ra khỏi phòng điều trị, có một người phụ nữ đi theo sau cô, người đó đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang che kín mặt.

Dương Tiểu Đào đang uống cà phê, thấy vậy vội bỏ tách xuống, chạy đến đứng trước quầy lễ tân.

Dương Tiểu Đào cảm thấy người phụ nữ này vừa lạ vừa quen.

Quen là bởi người này thường xuyên đến đây, cũng là bệnh nhân của Sầm Từ.

Còn lạ là vì mỗi lần đến phòng khám, cô ấy đều ăn mặc kín mít, Dương Tiểu Đào không biết cô ấy là ai, cũng không biết cô ấy trông như thế nào.

Dương Tiểu Đào tưởng người phụ nữ này sẽ như mọi lần, sau khi ra khỏi phòng điều trị thì lập tức lên xe van rời khỏi đây, nhưng đột nhiên hôm nay cô ấy hỏi Dương Tiểu Đào một câu...

Cô ấy hỏi: “Cà phê của hãng nào vậy? Thơm quá.”

Đây là lần đầu tiên Dương Tiểu Đào nghe thấy vị khách này nói chuyện, nên tả thế nào nhỉ? Giọng nói cô ấy rất êm ái, vừa dịu dàng, nhẹ nhàng, lại vừa ôn hòa, lịch sự.

Người ta thường nói, nghe giọng đoàn người, người có giọng nói sang sảng thì đương nhiên có tính cách lạc quan yêu đời, người có giọng nói điềm đạm, bình tĩnh thì khi làm việc sẽ rất cẩn thận.

Giọng nói của người phụ nữ này không khiến người khác khó chịu, mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy giống như có làn gió mát lướt qua, cực kỳ thoải mái.

Sầm Từ bước tới chỗ họ, Dương Tiểu Đào giải thích đây là cà phê mà bác sĩ Đồ mới đặt mua, vừa nãy bác sĩ Đồ có pha một ít.

Nghe vậy, Sầm Từ liền nói với người phụ nữ: “Nếu cô thích thì uống một tách rồi hẵng về.” Người phụ nữ suy nghĩ trong giây lát, rồi gật đầu.

Dương Tiểu Đào khá hào hứng khi thấy vị khách đồng ý, cô cũng không hiểu tại sao mình lại hào hứng như thế, có lẽ là vì cô được trò chuyện, dù chỉ mấy câu ngắn ngủi với vị khách đã đến đây một khoảng thời gian nhưng không hề giao tiếp với ai, điều này làm Dương Tiểu Đào không nén nổi sự tò mò.

Cà phê được pha từ trước, đến bây giờ độ nóng vừa phải, mùi thơm đậm đà tự nhiên.

Dương Tiểu Đào rót hai tách, cô biết rõ thói quen uống cà phê của Sầm Từ, không bỏ đường mà chỉ thêm một ít sữa, nhưng còn vị khách kia.

“Không cần thêm đường thêm sữa đâu, cảm ơn em.”Người phụ nữ ấy mỉm cười, nói xong liền quay sang thì thầm với Sầm Từ: “Thật ra tôi rất sợ vị đắng của cà phê.” Sầm Từ mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ bờ vai cô ấy,rồi quay sang dặn dò Dương Tiểu Đào: “Em thêm ít đường và ít sữa đi.” Dương Tiểu Đào gật đầu.

Người phụ nữ ấy đắn đo: “Nhưng...” “Không sao đâu, thỉnh thoảng uống sẽ không béo, cô đã rất tự giác hạn chế rồi, lần này không coi là phá nguyên tắc.” Sầm Từ khẽ nói.

Người phụ nữ ấy suy nghĩ, đoạn cười nói: “Được.” Khi bưng cà phê lên, Dương Tiểu Đào thầm nghĩ, cô ấy sợ béo đến vậy sao? Rốt cuộc cô ấy là ai nhỉ? Mà nhìn cô ấy cũng đâu thấy béo, gầy sắp thành que củi rồi.

Người phụ nữ nhận tách cà phê và nói cảm ơn Dương Tiểu Đào, nhiệt tình đến nỗi làm Dương Tiểu Đào thấy ngại ngùng.

Những người đến câu lạc bộ Môn, đặc biệt là người đến tìm Sầm Từ, nếu không phải giàu sang chức cao vọng trọng, thì cũng là có vấn đề về tâm lý, tâm thần.

Họ luôn trong trạng thái lo lắng, chưa nói tới chuyện lịch sự được như người phụ nữ trước mặt này, mà dù chỉ là giao tiếp bình thường, họ cũng khó có thể làm được.

Hơn nữa hàng ngày, Dương Tiểu Đào đều đứng trước quầy lễ tân, khách hàng qua lại đều coi cô như không khí.

Thế nên trước một màn này, Dương Tiểu Đào vừa ngạc nhiên vừa bối rối.

Người phụ nữ bưng tách cà phê lên ngửi mùi hương, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: “Đúng là cà phê ngon.” Nói đoạn, cô ấy như sực nhớ ra điều gì, liền đặt tách xuống.

Dương Tiểu Đào không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Người phụ nữ dịu dàng nói: “Giữa lúc này mà còn đeo kính uống cà phê thì thật bất lịch sự quá, tôi xin lỗi.” Rồi cô ấy tháo kính xuống.

Sau khi nhìn thấy gương mặt của cô ấy, Dương Tiểu Đào ngẩn ngơ.

Sau khi người phụ nữ ra về, Dương Tiểu Đào thật sự không thể kìm nén được sự ngạc nhiên và mừng rỡ được nữa.

Lúc giúp Sầm Từ dọn tách cà phê, cô không dằn lòng nổi bèn hỏi: “Lâu Điệp! Chị ấy là Lâu Điệp đúng không ạ?” Lâu Điệp, minh tinh nổi tiếng trong nước, xuất thân là diễn viên kiêm ca sĩ, hơn nữa từng có sách xuất bản, cuốn sách này vừa tung ra thị trường đã gây được tiếng vang lớn, doanh số bán ra cao nhất trong vài năm trở lại đây.

Hồi xưa Lâu Điệp chỉ là diễn viên chuyên hát vai đào trong Kinh kịch, sau đó nhờ ngoại hình xinh đẹp và khả năng hát Kinh kịch nên được đạo diễn của một bộ phim lựa chọn.

Bộ phim điện ảnh đó đạt giải thưởng quốc tế, từ đó Lâu Điệp cũng được công chúng biết đến nhiều hơn.

Những năm sau Lâu Điệp luôn xuất hiện trong những bộ phim điện ảnh lớn, đạt được rất nhiều giải thưởng trong nước và quốc tế, thậm chí cô còn giành được ngôi vị ảnh hậu.

Tuy nhiên, mấy năm trở lại đây hiểm khi Lâu Điệp xuất hiện trước công chúng, thứ nhất là bởi cô ấy chỉ đóng phim điện ảnh, thứ hai là thế hệ diễn viên trẻ đang lên, tre già thì măng mọc, cô ấy cũng đã sắp bốn mươi, đương nhiên trong nước ngày càng ít có vai diễn phù hợp.

Vài ngày trước, paparazzi chụp được hình cô ấy thường xuyên xuất hiện ở Lê Viên, có lẽ vì cô ấy vẫn còn say mê Kinh kịch, hoặc phải nói là bao nhiêu năm nay cô ấy chưa từng buông bỏ nghề chính của mình.

Có tin đồn cho rằng, cô ấy đầu tư rất nhiều tiền vào Lê Viên, để bảo đảm tương lai cho thế hệ đàn em mới vào.

Lâu Điệp gần như không có bất kỳ scandal nào, chỉ có thời trẻ cô từng yêu say đắm một diễn viên nam, sau này người kia chuyển hướng sang kinh doanh, bí ẩn về mối quan hệ tình cảm của hai người cũng chìm xuống.

Đến tận bây giờ, công chúng cũng chưa từng thấy Lâu Điệp dính vào thị phi với bất cứ ai.

Mọi người đều nói rằng Lâu Điệp là diễn viên chuẩn mực về đạo đức nghề nghiệp lẫn nhân phẩm.

So với những thần tượng giới trẻ bây giờ, cô ấy đã trở thành biểu tượng trong nghề, tuy số lượng tác phẩm không quá nhiều, nhưng tác phẩm nào cũng rất xuất sắc.

Vậy nên những người yêu thích tác phẩm điện ảnh của Lâu Điệp đều là thích thật lòng, Dương Tiểu Đào chính là một trong số đó.

Sầm Từ bình tĩnh trả lời Dương Tiểu Đào: “Đúng vậy, là Lâu Điệp.” Dương Tiểu Đào mừng rỡ, trời ơi, diễn viên Lâu Điệp đến câu lạc bộ Môn, nhưng nghĩ kỹ lại, cô không còn vui vẻ nữa, thay vào đó là lo lắng: “Nhưng...

sao chị ấy lại đến đây?” Sầm Từ cất tách, quay sang nhìn Dương Tiểu Đào, cố ý tỏ ra tiếc nuối: “Chị không nói được.” Sau đó dặn thêm một câu: “Đợi bác sĩ Thang khám bệnh xong, nhớ bảo cô ấy pha cho chị một tách cà phê, mấy ngày nay không thử, tay nghề của cô ấy đã lên rồi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv