Cách Một Cảnh Cửa

Chương 102: Một cú lừa



Tần Huân quay đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Quen biết em lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy em bình luận sau lưng người khác đấy.” Sầm Từ mím môi cười tủm tỉm, cố tình hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta quen nhau lâu đến thế sao? Anh là doanh nhân, nên biết lòng người khó lường, có những người quen nhau cả đời nhưng vừa quay đầu lại đã trở thành người xa lạ.” “Nhưng có những người vừa gặp lại như đã quen từ rất lâu.” Con đường phía trước hơi gồ ghề, Tần Huân đưa tay ra dìu cô, nói: “Tiểu Từ, em là một cô gái tốt.” Sầm Từ sửng sốt, quay đầu nhìn anh.

“Sao thế?” Tần Huân cười.

Sầm Từ lắc đầu: “Cảm thấy cách anh khen người khác thật...

đơn giản.” Tần Huần không ngờ cô nói như vậy, anh cảm thấy buồn cười: “Đơn giản cũng được, miễn sao dễ nghe.

Em đi cẩn thận nhé.” Đường mòn này nhiều sỏi đá, Sầm Từ bị trượt chân, Tần Huân liền đưa tay ra đỡ, tiện thể ôm lấy eo cô.

Sầm Từ ngẩn ngơ, dù còn cách một lớp quần áo, nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra từ bàn tay Tần Huân trên eo.

Cô nói cảm ơn, rồi khéo léo tránh khỏi tay anh, song ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng tự nhiên.

Nếu là người đàn ông khác, chắc chắn cô sẽ nổi giận, nhưng anh là Tần Huân, mà cô lại có tình cảm với người đàn ông này, nên cảm thấy hành vi ấy chẳng những không đáng ghét, mà trái lại còn có phần ngọt ngào.

Tối mùng một Tết hôm ấy, hai người đã thẳng thắn nói rõ tất cả, anh và cô đều có tình cảm với nhau, cũng cảm thấy thoải mái khi ở bên nhau, không cần biết tình cảm Tần Huân dành cho Sầm Từ sâu đậm thế nào, ít nhất Sầm Từ luôn cảm thấy vui vẻ khi gặp anh, hơn nữa cô rất chờ mong chờ mỗi lần hai người gặp gỡ.

Nhưng liệu cả hai có thể tin tưởng nhau không?

Đây là một điều rất khó trong thế giới của người trưởng thành, cô nhìn thấu bản chất con người, anh đã tiếp xúc với đủ khía cạnh xã hội, hai người gặp, quen biết nhau chưa chắc đã là chuyện tốt, cô và anh cũng không phải thanh niên, thiếu nữ mới lớn, thế nên chỉ có thể vừa duy trì trạng thái cũ, vừa cân nhắc mối quan hệ này.

Như Sầm Từ đã nói, họ cũng chỉ có thể làm vậy.

Hai người chỉ có thể dùng cách này, không bài xích, không trốn tránh, nghe theo trái tim mình, thuận theo tự nhiên, cuối cùng nếu có thể ở bên nhau thì là duyên phận,

nếu không thể ở bên nhau cũng là ý trời.

Sầm Từ nói với Tần Huân: “Hai chúng ta không ai ràng buộc ai, cũng không cần xác định danh phận rõ ràng, nhưng trong thời gian vẫn còn tình cảm, hãy cố gắng hết sức để không gây tổn thương cho nhau, nếu có ý định đó, hãy nói trước với nhau một tiếng, để giảm thiểu sự tổn thương xuống mức thấp nhất.”

Tần Huân đồng ý, rồi hỏi lại cô: “Ở bên ngoài, tôi có thể nói em là bạn gái của tôi được không? Dù gì sau chuyện của Châu Quân và Trạm Xương, rất nhiều người đều cho rằng em là bạn gái của tôi.”

Lúc ấy Sầm Từ cũng không suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý.

Bây giờ ở trong vòng tay Tần Huân, bỗng dưng Sầm Từ nhở lại lời đề nghị của anh, tự nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.

Cô quay đầu nhìn thì thấy anh đang cười tủm tỉm, khóe môi cong cong, vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng, nhất là lúc anh nhìn cô, đôi mắt anh tựa như đại dương mênh mông có thể nhấn chìm người khác.

Ngay lập tức Sầm Từ nhận ra điều kỳ lạ đó là gì.

Cô nói không xác định danh phận, không ràng buộc tự do của nhau, anh đồng ý, nhưng lại đề nghị xác định thân phận trước mọi người, sao lúc ấy cô không phát hiện ra đây là một cú lừa nhỉ? Trước mặt người khác Tân Huân nói cô là bạn gái của anh, thế này có khác gì xác định và công khai mối quan hệ đâu?

Không lẽ là giả vờ yêu nhau sao? Nhưng những gì Tần Huân đang làm bây giờ chính là hành động của một người bạn trai thật sự.

“Tần Huân, anh...” “Đằng trước là phòng cơm chay đúng không? Đông người nhỉ?” Câu nói của Sầm Từ bị Tần Huân cắt ngang, vừa như cố ý lại vừa như vô tình, tóm lại là để Sầm Từ không thể hỏi anh.

Sầm Từ nhìn về phía phòng cơm chay, đúng là rất nhiều khách hành hương, nam nữ chia thành hai nhóm, im lặng vào phòng ăn.

“Mọi người đều muốn cầu may vào dịp này.” Sầm Từ dặn dò: “Nam nữ vào trong phải chia ra ngồi, khi ăn cơm sẽ không được nói chuyện, cũng không được bỏ thừa thức ăn, phải chờ trụ trì ăn xong mới được rời khỏi phòng.” “Phải chia ra ngồi sao? Thôi được rồi.” Tần Huân đành làm theo cô.

***

Tết Nguyên Tiêu không thể thiếu lễ hội đoán câu đố đèn lồng.

Trời vừa ngả về chiều, bóng tối còn chưa kịp bao trùm không gian, cả con đường Thanh Tịch đã được thắp sáng bởi những chiếc đèn lồng muôn màu muôn sắc, giống hệt như một dải ngân hà, uốn lượn từ chân núi vào đến trong chùa.

Sầm Từ kể với Tần Huân, đoán cầu đổ đèn lồng là sở trường của cô.

Tần Huân nghe vậy thì bật cười, anh nói, trùng hợp thể, hình như không có câu đổ đèn lồng nào có thể làm khó được anh.

Chuyện này khiến Sầm Từ cảm thấy thú vị, hai người cùng đi đến gian hàng đổ đèn, cô đọc câu đố, anh đoán.

“Câu này hay đấy.” Sầm Từ mở câu đố trên một chiếc đèn lồng ra: “Nghìn dặm phía trước một nhành hoa, chỉ có một chữ thôi, ừm, khá đơn giản.” Tần Huân cười: “Chữ Đổng.” “Người đeo cung cầm hai mũi tên, cũng chỉ có một chữ.” Tần Huân suy nghĩ: “Chữ Phật.”

Sầm Từ khen anh: “Được đấy, anh giỏi lắm.”

Cô tìm thêm mấy câu đố nữa, Tần Huân đều trả lời rất nhanh, nên suốt cả quãng đường họ giành được rất nhiều quà tặng với đủ loại sắc màu.

Khi hai người đến trước một gốc cây cao, trên cành cây có treo một chiếc đèn lồng sặc sỡ, ánh sáng từ bên trong đèn hắt ra cực kỳ đẹp, Sầm Từ tiến tới lấy câu đố, nhưng vươn tay mấy lần đều không với tới được.

Cô dứt khoát nhảy lên, nhưng ngón tay cũng chỉ chạm tới mép tờ giấy, không thể nhìn rõ cầu đổ dán bên trên.

Tần Huân đứng sau lưng Sầm Từ, nhìn cô giận dỗi ra chiều phải lấy bằng được câu đố mà cảm thấy vô cùng thú vị, cuối cùng không nhịn nổi nữa, anh bật cười thành tiếng.

Sầm Từ thấy vậy càng cố chấp hơn, cô lấy đà nhảy mạnh lên một cái, đầu ngón tay vượt qua tờ giấy, làm đèn lồng xoay vòng giữa không trung, nhưng Sầm Từ đang đi giày cao gót, nên khi chân vừa chạm xuống đất, cả người cô liền lảo đảo, không kịp giữ thăng bằng mà ngã nhào vào lòng Tần Huân, Tần Huân tiện tay ôm trọn lấy cô.

“Quá đáng.” Sầm Từ ám chỉ hành động đáng xem trò vui của anh.

Tần Huân mím môi, cố gắng không cười chiều cao của cô, một tay anh vẫn ôm chặt cô, tay còn lại vươn lên cao, dễ dàng lấy được câu đố, rồi lật ra xem, cuối cùng anh vui vẻ nói: “Câu này thú vị lắm, phải đưa đáp án trước, sau đó đoán cầu đổ là gì, để tôi kiểm tra em thử xem nhé.”

Sầm Từ ngẩng đầu lên nhìn, nhưng không thấy rõ.

Tần Huân đọc: “Đáp án là chữ Ngộ.” Anh cúi đầu nhìn cô: “Em đoán cầu đổ đi.”

Sầm Từ suy nghĩ, bỗng nhiên đỏ mặt đẩy anh ra.

“Không đoán được.” Dứt lời, cô đi thẳng về phía trước.

Tần Huân thong thả theo cô, vừa cười vừa cố tình hỏi: “Chẳng phải em nói không có câu đố nào làm khó được em sao? Câu đố chữ 'Ngộ cũng đâu khó lắm, bác sĩ Sâm, em cần suy nghĩ lại không?” “Không nghĩ ra được, không muốn nghĩ nữa!” Tần Huân phá lên cười lớn.

Vào lúc này, Dương Tiểu Đào cũng đang theo gia đình đến lễ hội đoán cầu đổ đèn lồng.

Ở thành phố Nam, hễ là lễ hội đốt đèn được tổ chức ở con đường này vào dịp Tết Nguyên Tiêu, thì hầu như mọi người đều sẽ đến tham gia, nên tỷ lệ gặp người quen rất cao.

Dương Tiểu Đào không gặp được Sầm Từ và Tần Huân, nhưng lại thấy Thang Đồ và Bùi Lục.

Nói về khoản đổ đèn này, người trong câu lạc bộ Môn mà giỏi thứ hai thì không ai dám giỏi thứ nhất, cả Thang Đồ và Sầm Từ đoán câu nào là chuẩn câu đó, tất nhiên, so với hai người ấy, khả năng của Dương Tiểu Đào kém hơn một chút.

Thang Đồ và Bùi Lục đang thảo luận hăng say về một câu đố, chủ yếu là vì Bùi Lục cảm thấy đáp án có vấn đề.

“Sao thành ngữ thầy bói xem voi lại không đúng? Ếch ngồi đáy giếng cũng đúng mà.” Thang Đồ nói: “Đoán đáp án theo mặt chữ thì không đúng rồi.” “Không phải thế, câu đố này còn có nghĩa khác, vì vậy tôi hoàn toàn có thể nghĩ đáp án là từ đồng nghĩa...”

Dương Tiểu Đào không bước tới chào hỏi, sợ mình sẽ phá hỏng bầu không khí hứng thú của hai người, đêm nay Thang Đồ hẹn hò với Bùi Lục, còn Sầm Từ tất nhiên sẽ đi cùng với Tần Huân.

Bỗng nhiên Dương Tiểu Đào cảm thấy mình trở thành người cô đơn, tuy có gia đình đi cùng, song như thể cô lại càng thêm đáng thương hơn, Dương Tiểu Đào nhìn ngắm hết đôi này đến đội khác lướt qua, lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ trăm nghìn năm nay chỉ có các cặp tình nhân đến lễ hội đổ đèn vào dịp tết Nguyên Tiêu sao? Người nhà thúc giục Dương Tiểu Đào.

Cô lên tiếng đáp lại, vội vàng đuổi theo.

Nhưng khi đi ngang qua một chiếc đèn lồng phượng hoàng, cô bỗng dừng bước, trên ấy treo một câu đố: Đôi lứa cầm tay nối tơ hồng, một

chữ.

“Đôi lứa cầm tay nối tơ hồng..” Dương Tiểu Đào lẩm bẩm, đầu mày hơi chau lại.

Cô đang suy nghĩ, chợt có giọng nói xen lẫn ý cười của một người đàn ông cất lên từ phía sau: “Chữ Xuyết, xuyết trong từ điểm xuyết.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv