Giang Mính không có đi đến phòng xem Kỷ Tầm nữa, hắn phát hiện tâm tình của chính mình bị xao động, có chút không chống đỡ được khi Kỷ Tầm khóc. Chỉ đành nhắm mắt làm ngơ, không thể để người này chen mấy giọt nước mắt liền rối loạn tâm tình, hỏng đại sự.
Cho nên sáng sớm ngày thứ hai, quản gia đi tới nói với hắn Kỷ Tầm nháo loạn không chịu ăn cơm, hắn cũng cưỡng bách chính mình không đi quan tâm.
"Không chịu ăn nữa liền để bác sĩ truyền dịch dinh dưỡng, làm sao lại yếu ớt như vậy?" Hắn nói.
Lão quản gia khẽ thở dài, lên lầu làm theo.
Lầu hai cách âm đặc biệt tốt, Giang Mính ngồi ở dưới lầu cũng không nghe được động tĩnh gì, yên tâm thoải mái dùng hết điểm tâm, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, trở về phòng thay đổi một bộ quần áo.
Hắn ngày hôm nay cũng xem như là không có đặc biệt bận rộn, chỉ là phải về nhà cũ Giang gia ăn bữa cơm.
Giang Dịch Sơn xuất viện, hắn là phận làm con, phải trở về tận hiếu.
Hắn khoác một cái áo lông màu lam đậm, lại mặc thêm một chiếc quần bò màu trắng, giày và kính mắt đều là màu đen gắn trên người, tròng kính có chút dày khiến cho sóng mũi bị tì xuống, tóc cũng không thèm chải, liền như vậy một bộ dạng "lôi thôi lếch thếch" lên xe bảo tài xế lái đi.
Tài xế lái xe chạy đến trung tâm thành phố, hắn liền xuống xe, tay ôm một chồng sách kinh tế học, đứng ở bên lề đường lớn, giơ tay bắt một chiếc taxi.
Tài xế taxi là một người địa phương, nhìn thấy hắn từ trên xuống dưới một bộ dạng trang phục của học sinh, kỳ quái hỏi: "Cậu là sinh viên Đại học X?"
Giang Mính đẩy đẩy một chút cặp mắt kính dày nặng, nói: "Đúng vậy."
"Ai nha con trai của tôi cũng muốn thi vào trường đại học này, cậu là sinh viên năm mấy?"
Giang Mính đáp "Nghiên cứu sinh năm hai."
Xe taxi dừng lại bên ngoài cổng lớn, tài xế này giờ hàn huyên một đường cùng người sinh viên chất phác tài hoa, liền liếc trước mắt là một cổng lớn căn biệt thự, lập tức bị làm cho không rõ tình hình.
Giang Mính từ trong sách lấy tra một trăm miếng đồng tiền mặt, đưa cho tài xế xe taxi, sau đó yên tĩnh chờ tài xế đưa hắn lại tiền lẻ.
Bảo mẫu chạy tới mở cửa liền thấy vị nhị thiếu gia bảo bối, dường như đem hai tờ tiền cũ nát mười đồng tiền gấp vào trong sách.
Giang Mính sau khi vào cửa, trong nhà có nuôi một con chó hướng tới cửa nơi hắn đứng sủa, nhe răng trợn mắt, giống như là muốn nhào lên cắn một cái, hắn thoát cái nhảy qua, con chó muốn đến quấn lấy hắn.
"Dì Ngô, quản chặt con chó này." Giang Mính hướng về phía sau tới bảo mẫu nói.
Bảo mẫu một mặt không tình nguyện đem chó con ôm đi, Giang phu nhân lúc này mới đi ra, đem sủng vậy yêu thích của bà ôm vào trong ngực, quan sát Giang Mính một chút, mới âm dương quái khí nói: "Nhị thiếu này đã bao lâu không về nhà rồi?"
Giang Mính đẩy kình lên một chút, cười đáp: "Ở trường học nhiều, việc cũng bận."
"Ba của cậu nằm viện cũng không thấy cậu đi xem lần nào."
"Tôi bận thí nghiệm, phiền Giang a di* chăm sóc ba tôi."
*** Lúc này mình không biết nên để là mẹ Giang, Giang mẫu hay là gì nữa nên để Giang a di cho giống qt luôn nha.
Giang Mính trực tiếp đi vào trong phòng, đem sách bỏ lên trên bàn, chú chó vẫn ở trong ngực Giang phu nhân nãy giờ liền nhảy đi ra, chạy lên bàn đem kia sách gặm kéo dài tới trên đất, Giang Mính trầm mặt không tiện phát tác, chỉ nói: "Dạo gần đây trong nhà lại nuôi một con chó không biết nghe lời như vậy sao?"
Giang phu nhân bị nói đến một câu ý tứ không rõ ràng, bất mãn liền hiện lên trên mặt, đi lên trước đem con chó ôm lên, ngồi vào bàn ăn bên cạnh.
Giang Mính khom lưng đem sách trên mặt đất nhặt lên, xé xuống vài trang giấy bị chó cắn nát ném vào thùng rác.
Mãi đến khi cơm nước được mang lên một lượt trên bàn, Giang Dịch Sơn mới từ trên lầu đi xuống.
Ông ngồi xuống, người cũng có chút không chỉnh tề.
"Giang Tiều đâu?" Giang Dịch Sơn hỏi phu nhân ngồi bên cạnh.
"Bận công việc ở công ty." Giang phu nhân không có tiếp tục ôm chó, tìm lí do nói giúp con ruột.
"Bận chuyện của công ty?" Giang Dịch Sơn nói: "Chuyện gì đến với tay nó cũng đều làm hư! Khụ khụ khụ!"
Giang Mính thấy ông ho lên, đứng dậy rót một ly nước hướng ôn mang đến, sau đó liền về chỗ, Giang Dịch Sơn lúc này mới nhìn thấy đứa con thứ hai của mình, hắn uống một hớp đè lại ho khan, cùng Giang Mính nói: "Cậu cũng đừng nên mỗi ngày làm những việc không đứng đắn, Giang thị ngày nào đó phá sản đến cậu cũng không biết! Đọc sách nhiều như vậy ngược lại là một chút dùng cũng không có!"
Giang Mính không để ý lắm, chỉ nói: "Ba giáo huấn rất đúng."
Giang phu nhân hướng về phía Giang Dịch Sơn nói: "Ông đừng nên sinh khí, cũng đừng gặp Giang Tiều liền tức giận."
"Nói những lời này mặt bà cũng không đỏ? Nếu là nó không chịu thua kém, có thể bỗng dưng thiệt thòi mấy chục triệu? Nếu nó không chịu thua kém, hiện nay cũng nên thành gia lập nghiệp, cùng Kỷ gia đánh mốc nối một mối quan hệ tốt! Những chuyện tốt đẹp đến tay nó đều có thể trở thành chuyện xấu."
Bảo mẫu mắt thấy Giang Dịch Sơn muốn phát hỏa, lo lắng bữa cơm hôm nay có thể ăn được hết hay không, lúc này, ở cửa truyền đến tiếng động, bảo mẫu vội vã đi mở cửa.
Giang Tiều kéo một thân say rượu mùi rượu vào phòng.
Giang Mính giương mắt quan sát người anh lớn này vài lần, miệng liên tục phát ra âm thanh hồ đồ không rõ, con người đen rọi vào ánh mắt vô thần của anh ta, nới lỏng ca-ra-vat có chút lộn xộn, thoạt nhìn như là thanh niên lưu lạc ngoài phố.
Một bộ dáng dấp chán chường, càng khiến cho Giang Dịch Sơn nhìn càng khó chịu, Giang phu nhân mắt thấy con ruột sắp bị mắng, liền vội vàng đứng lên đem Giang Tiều kéo vào phòng vệ sinh, cho hắn rửa mặt làm hơi rượu bay đi thêm phần thanh tỉnh, mới dám một lần nữa dẫn lên bàn.
Giang Mính đầy hứng thú hỏi: "Anh gần nhất đang bận cái gì? Làm sao nhìn tiều tụy như vậy?"
Giang Tiều nhấc lên đôi mắt đầy tia máu vằn vện, liếc mắt nhìn người em trai một cái, sau đó như là nói cho tất cả mọi người ngồi nghe: "Tôi đang tìm Kỷ Tầm a."
Giang mẫu nãy giờ luôn duy trì một mặt ngoài thản nhiên, lúc này có chút đứng ngồi không yên nói: "Con còn không chịu hết hi vọng? Đến nay đã một tháng, Kỷ Tầm nếu là còn sống sớm sẽ trở lại, chiếc xe kia đều hủy thành như vậy, người không thể còn sống, lực lượng cảnh sát đều nói, không bài trừ khả năng xe hư người chết, lâu như vậy đều không tìm được, khả năng là bị cá ăn mất, Tiều Tiều a, con nghe lời của mẹ, chúng ta phải hướng về phía trước, con muốn tìm Omega như thế nào đều được!"
Giang Tiều không thể nhịn được nữa hướng về phía Giang mẹ nói: "Em ấy là người con thật tâm thích, người có thể hay không hướng em ấy nói điểm tốt? Nếu em ấy thật sự tiến vào gia tộc, người cũng như thế khắt khe đối với em ấy sao?"
"Con làm sao cùng mẹ nói chuyện với thái độ như vậy?" Giang mẫu tức giận: "Thật tâm yêu thích? Thật tâm yêu thích lại ngay khi đó muốn đào hôn?"
"Con không có đào hôn! Chính là con không có đào hôn!" Giang Tiều như một con thú bị nhốt trong lồng đột nhiên phát rồ.
Giang Dịch Sơn tức giận quăng ngã đũa: "Có còn muốn ăn cơm nữa hay không?"
Giang Tiều lúc này mới yên tĩnh mấy phần, Giang phu nhân ngoài miệng bỏ qua mấy phần, chỉ nhỏ giọng nói: "Theo tôi thấy, cậu ta chạy trốn cũng thật là tốt, Kỷ Tầm tính cách hung hăng như vậy, con đi cùng với cậu ta, vĩnh viễn đều bị áp ở phía dưới. Thời điểm đó cái nhà này, cũng là con định đoạt hay sao?"
Giang Mính chen miệng nói: "Ý của a di chính là nên tìm cho anh một Omega ngoan ngoãn thuận theo ý mình đúng không, loại Omega này trên phố nhắm mắt tìm cũng thấy, ngày khác con giới thiệu với anh để làm quen một chút."
Giang Tiều lập tức đỏ mắt liếc Giang Mính một cái: "Mày thì biết cái gì?!"
"Vâng, tôi không hiểu." Giang Mính hơi cúi đầu, ý tứ sâu xa cười cười.
Một bữa cơm chiều ăn với không khí ngưng động.
Bởi vì thời gian không còn sớm, bên ngoài còn có mưa nhỏ lất phất, Giang Mính chỉ có thể ở trong nhà một đêm, nhà cũ không có phòng của hắn, hắn luôn luôn là ở tại căn phòng nhỏ bên cạnh biệt thự.
Hắn mở dù, đi qua một đoạn đường đá nhỏ, dừng ở một cái phòng nhỏ hai lầu phía trước, hắn móc ra chìa khóa, mở ra cửa phòng đóng chặt.
Một luồng hương hoa lan nhẹ nhàng phả vào mặt.
Giang Mính về tới căn nhà thật của chính mình, hắn cởi xuống kính mắt dày nặng, tháo xuống hết thảy ngụy trang, chân chính thanh tĩnh lại.
Hắn trước tiên mở đèn sáng, đi lên lầu hai nơi nhà kính dành để trồng hoa lan tưới nước, có mấy chậu bởi vì mùa nóng nên đã khô đi, Giang Mính vén tay áo lên, tỉ mỉ cắt đi những đóa hoa khô rơi rụng, lại cấp thêm một chút phân đất ẩm, sau đó điều chỉnh nhiệt độ trong phòng.
Mùa đông hoa nở không được tốt.
Hắn ở đây không thể giống như tại Lan Thự, mẹ hắn thích nhất là hoa lan nên xây ra một căn phòng dành để nuôi trồng hoa lan trong nhà, dù sao trong mắt người nhà họ Giang, con cái chỉ cần biết đến đọc sách là được, có một số việc vẫn không thể khác người, miễn cho bị phát hiện đầu mối.
Về tới gian phòng của mẹ hắn.
Người nhà họ Giang sẽ không nhớ đến muốn tới quét dọn căn phòng này, Giang Mính mỗi tháng chỉ về nhà một lần, căn bản mục đích là đến quét dọn noi ở cũ của mẹ hắn, tiện thể trước mặt người nhà họ Giang diễn xuất một chút.
Khi Giang Mính mười hai tuổi, cùng mẹ ở tại nơi này trong một căn phòng nho nhỏ, chỉ có gió của thiên nhiên chứ không có máy điều hòa, mà mẹ sẽ cho hắn lấy quạt gió tránh nóng. Trời lạnh, hắn liền lên giường rất sớm, ủ ấm tốt ổ chăn cho mẹ, hai mẹ con vùi ở bên trong một cái chăn, coi như không có được sưởi ấm, cũng không cảm thấy có bao nhiêu lạnh giá.
Giang Mính nằm dài trên giường, kéo chăn che ở trên người mình, tinh tế nhớ lại từng chuyện từng chuyện của mẹ, bất tri bất giác viền mắt liền ướt.
Vừa nghĩ tới mẹ hắn ngày đó khổ cực, hắn liền cảm thấy chính mình ngày hôm nay làm những chuyện đó căn bản cũng không đủ!
Hắn chính là muốn cả một nhà Giang Dịch Sơn phải trả một cái giá thật lớn.
Thời điểm nhớ lại chuyện cũ khiến hắn có chút không kiềm chế được bản thân, chuông điện thoại di động đem suy nghĩ của hắn kéo về thực tại, hắn từ trên giường bò lên, dùng ngón tay cái lau rơi đôi mắt còn vươn nước, nhận điện thoại.
Là Trung thúc gọi tới, nói là Kỷ Tầm xảy ra chuyện, ban đêm nổi lên sốt cao.
Giang Mính không nhịn được nói: "Phát sốt liền tìm bác sĩ"
"Đã tìm, bác sĩ Lương có cho thuốc, nhưng Kỷ tiên sinh không chịu ăn." Quản gia giọng mang bất đắc dĩ nói: "Cậu ấy hiện tại núp ở góc giường, ai cũng không cho tới gần."
"Vậy thì liền ép cậu ta, nhiều người như vậy làm không lại một bệnh nhân?"
Hắn ngữ khí không quá tốt, quản gia không dám hỏi nhiều, chỉ có thể làm theo.
Giang Mính cúp điện thoại, nhìn chằm chằm nơi màn hình đén thất thần.
Hắn nghĩ, chính mình thật lợi hại, đem tất cả mọi người đều xoay quanh lừa dối.
Hắn muốn tất cả người Giang gia không thể sống dễ chịu, muốn Giang Tiều mất đi cái gọi là tình cảm chân thành trong miệng hắn, muốn người đối chọi hắn ngày xưa, ngu ngốc vùi ở trong lồng ngực của hắn khóc.
Tất cả mọi chuyện đều phát triển theo hướng hắn mong muốn.
Hắn có thể tìm thấy được khoái cảm khi trả thù, nhưng nghĩ tới Kỷ Tầm một bộ dạng đáng thương chảy nước mắt, tâm hắn liền có cảm giác khó chịu.
Bởi vậy hắn không có để điện thoại di động xuống, như là đang chờ ai điện đến.
Rất nhanh, hắn liền chờ được cuộc điện thoại thứ hai.
"Kỷ tiên sinh đem thuốc đều phun ra." Trung thúc ở trong điện thoại có chút gấp mà nói: "Vết thương trên người cậu ấy có chút không tốt, chúng ta cũng không dám thật dùng sức ép, kết quả Kỷ tiên sinh chính mình giãy dụa đến bung vết thương trên đầu."
Giang Mính mạnh miệng nói: "Không chịu uống thuốc liền cho cậu ta tiêm! Cho vài miếng thuốc ngủ liền có thể yên tĩnh. Bác sĩ cũng không có đối sách sao?"
"... Có thể Kỷ tiên sinh khóc, núp ở góc tường chảy nước mắt, nỉ non nói muốn tìm ngài, chúng tôi bên này không có biện pháp a."
"......"
Giang Mính chỉ có thể nhượng bộ: "Ngươi đem điện thoại di động đưa cho Kỷ Tầm, tôi nói với cậu ấy hai câu."
Quản gia vội vã làm theo, chỉ chốc lát sau, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở mềm nhũn liền truyền vào tai Giang Mính:
"... Lão công... Anh, anh ở đâu?"
Giang Mính vừa mới kiên cường cùng vô tình, bị này một cái cây bông quyền dễ như ăn cháo mà đánh sụp.
Tâm hắn cứng rắn liền một cái bể nát vụn.
--------
Lời của editor:
Các bạn đọc truyện có thấy mình type sai tên của công quân thì nói mình với nhé, mình cứ đọc nhầm thành Giang Minh =)))