Kỷ Tầm khóc đến mệt nên ngủ thiếp đi, Giang Mính duy trì tư thế ôm cậu hồi lâu, xác nhận người đang ngủ say mới nhẹ nhàng đem cậu nhét vào trong chăn, đắp kỹ chăn, liền lấy khăn giấy giúp Kỹ Tầm lau khóe mắt.
Động tác trên tay của hắn cực nhẹ nhàng, chỉ sợ đánh thức người vừa mới khóc kia dậy, làm được một nửa mới ý thức được hành động của chính mình.
Hắn không nên đối đãi quá mức ôn nhu với người này.
Kỷ Tầm trước mặt hắn và Kỷ Tầm mà trước đây hắn quen hoàn toàn không phải cùng một người.
Giang Tiều cùng Kỷ Tầm chính là loại người như nhau.
Giang Mính bỗng nhiên ý thức được chính mình đem Kỷ Tầm trốn ở chỗ này căn bản chỉ vì có mục đích, cứu cậu một mạng là thứ yếu.
Chỉ cần Kỷ Tầm mất tích, Giang gia cùng Kỷ gia quan hệ dĩ nhiên là đứt đoạn, Giang thị không còn Kỷ gia giúp đỡ về mặt tài chính, lại không có Kỷ Tầm sau lưng nói giúp, căn bản không đỡ nổi một đòn.
Giang Mính thu tay về, đem khăn giấy vừa thấm nước mắt của Kỷ Tầm vo lại thành một đoàn ném vào trong thùng rác, sau đó không lưu luyến chút nào mở cửa đi ra ngoài.
Trang Dịch không biết cái gì liền chạy tới, Giang Mính thấy hắn có chút gấp rút, liền cùng hắn nói: "Người không sao rồi."
Trang Dịch thở phào nhẹ nhõm, lúc trước Giang Mính bảo hắn đi hải đảo đem Kỷ Tầm mang về, nói có điểm khó nghe, kỳ thực chính là bắt cóc mang về.
Mà bất kể Giang Mính cùng Trang Dịch làm bạn nè cũng đã lâu, cũng không nghĩ tới sẽ hạ nặng tay với một Omega, cùng lắm nếu có phản kháng cũng là chụp thuốc mê xong liền mang về, không nghĩ tới Omega đột nhiên bị dọa sợ, chân trượt xuống vách núi, đến cả hắn cũng trở tay không kịp.
Thời điểm đem người trở về cũng đã thoi thóp, Giang Mính một cước liền đạp lấy hắn, mắng hắn không biết ra tay nặng nhẹ, Trang Dịch cùng những người còn lại ăn một trận vừa oan uổng vừa oan ức, mà cũng chỉ im lặng chịu.
Đến cùng người té xuống cũng là bị bọn họ doạ, trách nhiệm khẳng định có. Bởi vậy, Trang Dịch so với ai khác đều quan tâm hơn tiểu Omega chết hay sống, một là không hy vọng người này thật có chuyện, hai là chính hắn cũng không muốn trên tay dính một cáu mạng người, lo lắng đề phòng hơn một tháng, ngày hôm nay bác sĩ nói mấy câu mới làm cho hắn triệt để an tâm.
Người sống là tốt rồi.
Trang Dịch nhìn cửa phòng đóng chặt hỏi: "Tôi có thể vào xem không?"
Giang Mính nói: "Thật vất vả mới dỗ ngủ đi, chớ vào trong làm ầm ĩ. Được rồi, người vẫn khỏe, cậu và cái nhóm này người kia có thể yên tâm."
Trang Dịch gật gật đầu, liền hướng về phía Lương Duy nói tiếng cám ơn, bác sĩ Lương nhìn tên tiểu tử này có chút tốt tính, thực sự không thích hợp làm công việc này, nhưng cậu ta là người ở bên cạnh Giáng Minh, làm cái gì thực sự không tới phiên mình xen mồm.
Giang Mính lại hỏi bác sĩ: "Cậu ấy đầu óc bị thương tổn, bác sĩ dự định làm sao chữa?"
"Nếu như muốn làm trị liệu, e sợ vẫn phải là đi bệnh viện, nơi này thiết bị máy móc dù sao không đầy đủ bằng bệnh viện."
Giang Mính ngại phiền phức, dứt khoát nói: "Không trị sẽ có nguy hiểm đến tính mạng sao?"
Lương Duy cân nhắc một chút bệnh nhân có đầu óc bị thương, nói: "Hẳn là không biết. Có thể tỉnh lại liền nói rõ vấn đề không lớn."
"Vậy trước tiên không cần trị." Giang Mính ấn ấn mi tâm, nói: "Trên người cậu ấy còn có nơi nào bị thương mong bác sĩ tận tâm chữa khỏi, chứng mất trí nhớ này, trị liệu từ từ đi, kéo càng lâu càng tốt."
Lương Duy do dự vài giây, vẫn là đáp ứng, lấy tiền làm việc, hắn không có tư cách can thiệp quyết định của Giang Mính.
Trang Dịch nghe có chút không hiểu, truy hỏi: "Tại sao a? Tiên sinh? Cậu ấy và ngài cũng không có thâm cừu đại hận."
Giang Mính quay đầu lại liếc mắt nhìn Trang Dịch, Trang Dịch so với hắn nhỏ hơn vài tuổi, là hắn từ viện mồ côi mang đi chăm sóc, Giang Mính cần thiết một thuộc hạ tận lực trung thành, Trang Dịch là hắn một tay bồi dưỡng tới.
Giang Mính ôm qua vai Trang Dịch, dạy hắn một cái đạo lý mới: "Cậu phải biết, có những thứ chúng ta không nên biết nhiều. Cái này có thể giúp ta bớt đi không ít phiền phức. Tôi không cần một Kỷ Tầm khỏe mạnh, cái tôi cần chính là một người hoàn toàn bị tôi khống chế, phụ thuộc vào tôi."
Giang Mính không cho Trang Dịch cơ hội nói tiếp.
Thời điểm đi xuống lầu, tivi trong phòng khách phát tin tức mới nhất.
"Kế tiếp là sự kiện tiếp theo được đưa tin, H thị thủ phủ con trai độc nhất Kỷ Tầm ở tại lễ cưới cùng ngày mất tích. Lực lượng cảnh sát thông qua điều tra, tại đường lớn vòng xoay, gần nơi đài thượng phát hiện vết tích của ô tô, sau đó dưới biển vớt được một chiếc xe thể thao bị tổn hại nghiêm trọng, trải qua xác nhận, chủ nhân chiếc xe này chính là Kỷ Tầm đã mất tích, mà lực lượng cảnh sát vẫn không tìm được Kỷ Tầm tại nơi đó, không loại trừ khả năng xe hư người chết."
Sự tình phát sinh đến nay đã được trôi qua một tháng, lực lượng cảnh sát vẫn không tìm được tung tích của Kỷ Tầm.
Lễ cưới ngày đó con trai độc nhất Giang gia, Giang Tiều trở thành đối tượng hoài nghi đầu tiên, mà những người hôm đó tham dự lễ cưới hay tin liền đem video đăng lên trên mạng, trong video biểu hiện, Giang Tiều chạy về ngay hôm tổ chức lễ cưới, tựa hồ như không có ý định từ chối chuyện hủy hôn.
Ống kính cắt một đoạn video tại hiện trường: Giang Tiều bị gia gia của Kỷ Tầm một cước đạp lăn trên đất, hắn thập phần chật vật từ dưới đất bò dậy, ý đồ ngăn cản nhân viên thu dọn lễ cưới, một bên ngăn cản một bên gào thét: "Tôi chưa nói lễ cưới chưa hủy thì không cho hủy! Tôi sẽ đi tìm Kỷ Tầm giải thích rõ ràng! Tôi không muốn thoái hôn!" Nói mãi, hắn quỳ trên mặt đất, che mặt bi thương nói: "Tôi, tôi tối hôm qua uống nhiều rồi! Tôi thật sự không nghĩ đến bỏ hôn ước! Tôi làm sao có khả năng từ chối hôn ước này đây!... Tôi không nên!"
Âm thanh bên ngoài hình ảnh: "Kỷ gia ra giá tiền thưởng kếch xù, mọi người nếu ai tìm được tung tích của Kỷ Tầm liền thưởng nóng 60 triệu."
Giang Mính thờ ơ lạnh nhạt nhìn tin tức, sau đó kêu người làm đến: "Tắt, sau này những loại tin tức như vậy không được phát."
- -----
Lời của editor:
Hé lô!!! Cái chương này nó hơi ngắn nên đăng sớm cho mấy bạn đọc á. Thứ ba hoặc thứ tư lên tiếp chương mới nhé.
À nhớ cmt cho xôm xôm nhe mụi người. Hoặc thả ngôi sao cũng được kkkk ❤