Giang Mính còn chưa nghĩ ra nên trả lời làm sao, liền nghe tới tiếng khóc nấc nhỏ của Kỷ Tầm, dùng âm thanh còn nghẹn nhỏ nhẹ hỏi: "...Anh khi nào thì trở về, tôi rất nhớ anh."
"Tôi...khụ khụ" Giang Mính đột nhiên khàn giọng, hắn đứng dậy đi tới mở cửa sổ, để gió lạnh bên ngoài thổi vào vơi đi một chút khô nóng trên người hắn, lúc này mới dùng ngữ điệu bình thường nói: "Sáng sớm mai tôi liền trở về với em."
"...A!?" Kỷ Tầm với đáp án này tựa hồ như không hài lòng lắm, thanh âm nho nhỏ truyền đến: "Không thể về bây giờ sao?" Một câu tiếp theo tựa hồ như không nghe rõ, giọng ủy khuất lí nhí nói: "...Anh..anh không nhớ tôi sao?"
"Tôi..." Gaing Mính phát hiện mình ngày cả câu trả lời cũng không biết nói như nào, hắn vội vã chuyển đề tài sang chuyện khác, cố ý dùng giọng nghiêm túc hỏi ngược lại: "Trung thúc nói em không chịu uống thuốc?"
Kỷ Tầm có chút xấu hổ, vội vàng nói: "Thuốc, thuốc đắng quá, không uống nổi."
"Không uống thuốc liền tiêm cho em" Giang Mính giở một bộ dạng hù dọa nói: "Phải chọn một cái."
"Tiêm đau, không muốn a!"
Giang Mính tâm địa sắt đá: "Nhất định phải chọn một cái."
"..."
"..."
"..."
Trầm mặc hồi lâu, Giang Mính mới nghe được Kỷ Tầm giọng nhàn nhạt nói một câu:
"Anh không có thật sự yêu tôi."
Giang Mính buông giáp đầu hàng, trầm nhẹ nói: "Vậy tôi đáp ứng em, bây giờ em ngoan ngoãn uống thuốc rồi đi ngủ, sáng mai mở mắt ra liền thấy tôi trước tiên, có được không?"
"Thật không?"
"Thật" Giang Mính cố ý nói: "Nếu bây giờ em muốn gặp tôi cũng không phải không được, tôi đội mưa về chạy xe về bây giờ..."
"Không, không muốn nữa!" Kỷ Tầm sốt ruột mà cắt ngang lời hắn, giống như nói chậm một giây Giang Mính sẽ lập tức đội mưa trở về: "Trời mưa thật không nên lái xe, tôi bé ngoan, sẽ nghe lời."
"Ừm" Giang Mính cảm thấy tâm tình chính mình tốt hơn một chút, bảo Kỷ Tầm đưa điện thoại lại cho Trung thúc.
Kỷ Tầm cũng chưa có trả lại điện thoại, thấp giọng nói: "Anh... anh không muốn nói gì với tôi sao?"
"Không có"
"Hừ!"
Giang Mính ngạc nhiên nói: "Em hừ cái gì?"
"Anh không phải nên chúc tôi ngủ ngon sao?" Kỷ Tầm thập phần mong đợi nói: "Có phải cũng nên hôn nhẹ tôi một cái!"
"Bé ngoan, ngủ ngon" Giang Mính cảm thấy mình quá qua loa, liền nhanh nói thêm: "Tôi ở đây, không có cách nào hôn em được."
Kỷ Tầm nói: "Ngủ ngon, lão công, ngày mai gặp!"
Điện thoại lúc này mới đưa lại cho Trung thúc, Giang Mính dặn dò thêm một vài thứ, sau đó mới ngắt điện thoại, hắn đứng ở cửa sổ, gió thổi lành lạnh, nhưng cả người vẫn tỏa nhiệt.
Hắn lúc trước không thường trò chuyện trực tiếp với Kỷ Tầm, nhưng chuyện giữa Kỷ Tầm và Giang Tiều hắn đều rõ trong lòng bàn tay.
Giang Dịch Sơn thân thể không tốt liền giao quyền điều hành tập đoàn lại cho Giang Tiều, nhưng hắn căn bản là không đủ năng lực để ngồi vị trí tổng giám đốc, chuyện gì cũng phải nhờ sự quyết định của Giang Dịch Sơn.
Căn bản nếu Giang Mính muốn không cho Giang Tiều quản lý Giang thị cũng là một chuyện đơn giản, người anh này của hắn, trong mắt hắn chỉ là một kẻ vô dụng, nhiều năm ở chung nhà như vậy, nhược điểm của Giang Tiều là gì hắn đều rõ ràng.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nhưng hắn vì kế hoạch của mình mà ủy khuất một Omega ngốc nghếch, mà cái người Omega này lại một mực muốn tốt cho hắn, đẩy hắn vào một thế khó, vô tình Giang Mính ngậm phải quả đắng, tiện nghi gì cũng đều không chiếm được.
Tất cả chuyện lớn nhỏ ở tập đoàn, Kỷ Tầm là người có quyền lên tiếng tuyệt đối, dù cho cậu không cùng với Giang Tiều kết hôn, những người nắm rõ tin tức đều biết Kỷ thiếu gia sớm muộn gì cũng bước chân vào Giang gia.
Cũng bởi vì vậy, người hiểu chút nội tình đều nói Giang Tiều bám váy đàn bà, lời này truyền đến tai của Giang phu nhân, con ruột bị nói thành như vậy, bà tất nhiên sẽ không cao hứng, không thể nào nhìn vừa mắt Kỷ Tầm.
Mà Giang Mính cũng rõ ràng, trên thức tế Kỷ Tầm đều không phải người như vậy, mọi chuyện đều nhường Giang Tiều, cho phép hắn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, căn bản không hề giống nhau.
Bằng không Giang Tiều cũng sẽ không bại hoại đến trước khi kết hôn cùng người khác chơi 3P, nếu như hắn không làm chuyện khác người như vậy, Giang Mính làm sao bắt được nhược điểm, tự nhiên cũng không tìm được cơ hội phá huỷ kết thân giữa hai nhà Giang Kỷ, thuận tiện đem Kỷ Tầm giấu ở bên người, không có Kỷ Tầm, Giang Tiều một lần nữa biến thành phế vật, mà chuyện lật đổ Giang thị lại biến thành một chuyện đơn giản.
Hắn là người bày cuộc, nhưng không nghĩ lại tiến triển thuận lợi như vậy.
Cũng chưa hề nghĩ tới, Kỷ Tầm lại mất trí nhớ, như vậy thì càng thuận lợi cho hắn.
Giang Mính tự hỏi, lúc đối xử với Kỷ Tầm, hắn như thế nào đều không tàn nhẫn nổi.
Hắn nằm trên giường, nghĩ đến âm thanh mềm mại của đối phương, tin tức tố bỗng nhiên không chịu khống chế tràn ra ngoài, cà phê cay đắng hòa tan cùng với hương hoa lan nhàn nhạt.
Hắn ngủ một giấc đến vô cùng tốt.
Đến sáng sớm ngày thứ hai, hắn liền đem tối hôm qua đã đáp ứng rồi quên mất không còn một mống.
Thư ký gọi một cuộc điện thoại, hắn liền không thể hoán đổi thành một thân phận khác.
Hắn là ban lãnh đạo cấp cao của AMA*, không phải mỗi ngày đều có thể nhàn hạ thoải mái giả trang thành sinh viên nghiên cứu của trường đại học được.
***Mình tìm trên google nói AMA là Hiệp hội Tiếp thị Hoa Kỳ viết tắt của chữ American Marketing Association. Không biết ý tác giả có phải là đúng nó không nên mình vẫn để nguyên chữ AMA nhé.
Thân phận học sinh bất quá là đem ra lừa gạt người nhà họ Giang, vì thế, hắn chỉ có thể tạo ra một bộ dang sinh viên học vẹt "Giang Mính", để buông lỏng cảnh giác của người nhà họ Giang, dễ dàng hơn chính là tự mình hành xử mọi chuyện. . Truyện Dị Năng
Không có ai thật sự biết cách hoạt động của AMA, hắn đem thân phận chân thật của mình ẩn giấu đến vô cùng tốt.
Mà che giấu thân phận cũng không có nghĩa là hắn có đầy đủ tự do, những chuyện quan trọng của công ty vẫn cần thiết hắn đứng ra giải quyết.
Hắn bận cả một ngày, lúc nghĩ đến chuyện đã hứa với Kỷ Tầm trời cũng đã sụp tối.
Giang Mính trở lại Lan Thự.
Kỷ Tầm sáng sớm mở mắt chưa thấy được Giang Mính, liền phát bực náo loạn cả ngày, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, đem cửa phòng chính mình khóa trái, mặc kệ bên ngoài bao nhiêu người gọi cũng không nghe.
Cũng không ai có thể xông vào, dù sao bên trong bệnh nhân bị khuyết đi một phần trí nhớ, vạn nhất tông phá cửa đụng trúng có thể không tốt.
Lão quản gia từ trong tủ lục kiếm nửa giờ, mới từ trong một sâu chìa khóa lấy ra, chạy lên lầu, liền nhìn thấy Giang Mính đứng nghiêm mặt ở ngoài cửa, âu phục cởi ra gập trên tay, một cái tay khác gõ cửa, uy hiếp nói: "Nếu em không mở cửa ra, vậy thì tôi đi nhé!"
"..."
Không có trả lời.
Bên trong nhà này không có người nào dám không để cho hắn mất mặt như thế.
Lão quản gia lau một vệt mồ hôi, chiếc chìa khóa đưa tới, Giang Mính tiếp nhận, tầng tầng đem chìa khóa cắm vào khóa bên trong, động tác cực kỳ mạnh, như là đang kìm nén phát hỏa.
Cửa liền mở ra, Giang Mính nhìn thấy cơ thể nhỏ nhắn của Kỷ Tầm run rẩy từng đợt.
Người này, đem chính mình bao bọc trong chiếc chăn dày màu lam nhạt, vùi ở bên trong góc phòng, đưa lưng về phía hắn, ngồi một chỗ ở đó rủ đầu xuống tựa như đang hối lỗi, nghe đến có người đi vào liền bị dọa sợ một chút, cũng không có quay đầu lại.
Giang Mính quay sang đưa chìa khóa lại cho Trung thúc, ra hiệu cho ông không cần theo vào, quản gia trong lòng rõ ràng, lúc đi ra ngoài thuận tay đem cửa đóng lại.
Giang Mính ngay cả giày cũng chưa cởi ra, tiếng bước chân trên sàn gỗ đặc biệt nghe rõ ràng, hắn tận lực thả nhẹ bước chân, như là sợ dọa đến Kỷ Tầm.
"Kỷ Tầm?" Giang Mính ngồi xổm ở phía sau Omega, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cậu, thăm dò gọi: "Tiểu Tầm?"
Kỷ Tầm không có phản ứng với hắn, nhích mông của mình dời sát cạnh góc tường, đem tay Giang Mính tách rời ra.
Giang Mính một mặt nhu hòa với Kỷ Tầm, dù sao cũng là chính hắn thất hứa trước, ngày hôm qua lúc dỗ cậu nói mấy lời kia, hắn kỳ thực không nhớ để trong lòng.
Bây giờ thấy một bóng lưng nhỏ nhắn cô độc, tâm lý mới sinh điểm áy náy.
"Là tôi không đúng" Hắn nói: "Hôm nay rất bận nên tôi quên mất em. Đến cơm tối cũng còn chưa ăn đây."
Hắn nói câu cuối, Kỷ Tầm mới bỗng nhiên thẳng tắp lưng, quay đầu lại nhìn Giang Mính một cái, thanh âm yếu ớt khàn khàn nói: "... Anh không ăn cơm? Anh nhanh ăn cơm đi..."
Giang Mính vừa nghe thanh âm này liền biết Kỷ Tầm trạng thái không đúng lắm, lúc cậu mới tỉnh lại cũng không phải dùng giọng nói yếu ớt khàn khàn như này, thật giống nói nhiều thêm vài câu liền thở không ra hơi. Khi cậu quay đầu lại hắn mới nhìn rõ, đôi mắt sáng kia vì cậu khóc mà đã sưng đỏ thành hai trái anh đào rồi.
Anh không trở về cậu liền như vậy khóc cả một ngày?
Giang Mính nghĩ như vậy, đau xót trong lòng lập tức tràn ra ngoài.
Hắn nhanh chóng muốn ôm lấy thân thể Kỷ Tầm, lại không nghĩ bị cậu tránh đi.
Đôi mắt sưng quả đào của cậu chớp chớp, hai hàng nước mắt liền xẹt qua hai má, nhưng không có đối với hắn làm nũng mong được nuông chiều, chỉ lặp lại nói: "Anh ăn cơm tối đi, không cần để tâm đến tôi..."
Giang Mính bị trạng thái này của cậu làm sợ hết hồn, nào dám đi a.
Hai tay hắn mau chóng thay Kỷ Tầm đem nước mắt lau đi, nhưng cũng bị Kỷ Tầm né qua, cậu lấy chăn bao bọc lại chính mình, co vào bên trong góc, nước mắt lại từng hạt từng hạt rơi xuống, một bên vừa khóc vừa nói: "Anh đừng chạm vào tôi, không cần thiết đâu..."
Một tiếng lão công cũng không có gọi.
"Làm sao thế này?" Giang Mính đi kéo tay cậu, cảm nhân được một trận ấm nóng từ cậu. Hắn không phải bác sĩ nên không biết đối với cậu thế nào, chỉ là không rõ liền lo lắng hỏi: "Tôi biết em tức giận, tôi tùy ý để em mắng có đươcj không?"
- ------
Lời của editor:
Ôiii hôm nay thương bé nhỏ chết mất, có nên đấm công quân không mọi người...