Bước Ngoặt Hoàng Kim

Chương 74: An ủi



Windy thậm chí biết anh ta thân cận với cha cô và cô là vì mục đích gì, cũng chưa hẳn xuất phát từ chân thành... Nhưng cô lại sợ phải trông thấy anh ta gặp thất bại.

Cô đã nhiều lần không kìm được quan ngại đến sự nghiệp mà anh ta theo đuổi, bao dung và thậm chí là ủng hộ.

Bấy giờ cô phần nào có thể hiểu được Doãn Ân Hi... Có lẽ vì anh ta cũng mang lại cho bạn ấy loại cảm giác tương tự; Ân Hi nhiệt thành và quan tâm đến bạn bè, loại cảm giác ấy mà xuất hiện, bạn ấy chắc chắn sẽ có loạt hành động hi sinh...

Vẫn là loại cam tâm tình nguyện cứ tự nhiên mà đến.

Windy để Thượng Thần Hi đưa cô về nhà, cuối tuần nhàn rỗi, muốn ra ngoài dạo phố lại bắt gặp Rose và cha mình, còn chứng kiến Thượng Thần Hi làm chân sai vặt, tâm trạng tốt gì cũng trôi dạt mất.

Vừa vào đến nhà liền nghe tiếng nấu nướng ở trong bếp, Windy biết là Ân Hi, liền nhanh nhẹn di chuyển vào bên trong.

Trông thấy cô về Ân Hi nghiêng đầu nhìn ra vu vơ hỏi: “Ây! Bạn về sớm vậy ư?”

“Một mình tôi dạo phố buồn chán lắm, mà bạn không chịu đi với tôi, dĩ nhiên phải về sớm.”

“Hôm nay tới lượt tôi dọn nhà kia mà.” Ân Hi tươi cười nói lí do của mình.

Windy liếc xéo cô bạn, đặt túi xách lên trên góc bàn.

“Đúng ra là trách nhiệm của Paris chứ? Bạn lại để người ta kiếm lời lợi dụng rồi.”

Ân Hi cười hì hì, vẫn rất hào hứng nói: “Không sao mà. Ây! Mình đang có hứng làm mì Ý...”

Ân Hi bỏ đi, chạy đến chỗ bếp ga đang chiên mì, Windy lúc này mới chú ý đến mùi hương, phấn khích đi vào trong căn bếp xem qua: “Chà, hay quá nhỉ? Đúng lúc mình đang thấy đói. Có cần mình phụ một tay không?”

Ân Hi tập trung trở mì và nêm nếm thêm tương dầu, nghe Windy nói thế liền vội đáp: “Không cần đầu, sắp xong rồi. Chỉ cần chờ ăn thôi.”

Windy nhìn đến cái chảo mì lớn thì không khỏi cảm thán: “Sao bạn làm nhiều như vậy chứ? Gọi luôn anh Thần Hi cùng ăn cũng được chứ hửm?”

“Anh Thần Hi?” Ân Hi ngạc nhiên hỏi lại.

“Thật ra vừa rồi là anh ấy đưa tôi về nhà, mình có gọi anh ấy vào nhà ngồi chơi nhưng anh ấy từ chối.”

Windy nhìn sang Ân Hi cố ý thăm dò biểu tình của cô bạn.

“Phải... cũng lâu rồi chúng tôi không có gặp mặt nhau.” Ân Hi tỏ ra không có gì, vu vơ nói.

Windy có chút lấy làm lạ hỏi lại: “Dạo này anh ấy ít khi trở về công ty lắm sao?”

“Ừm, có thể anh ấy bận rộn công việc ở chỗ cha bạn...”

Windy thoáng nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói: “Bạn cũng đoán biết anh ấy làm gì ở chỗ của cha tôi rồi.”

Doãn Ân Hi mỉm cười, rất thản nhiên nói: “Thì là đang học hỏi. Thật ra không cần biết người ngoài họ nghĩ gì.”

“Tôi cũng vừa mới nói chuyện với Thượng Thần Hi. Tôi cũng phục anh ấy lắm, bây giờ... mình càng phục bạn hơn. Có một cô gái luôn nghĩ tốt cho anh ấy, không biết anh ấy có nhận ra hay không?”

Ân Hi giấu lại cảm xúc trong lòng, vu vơ cười đạm. Windy lại tiếp tục phân trần: “Tôi nghĩ... chắc chắn là anh ấy biết. Anh ấy năn nỉ tôi dẫn đến gặp cha tôi, tôi cảm thấy không phải đơn giản là vì bản thân anh ấy... Quan trọng nhất là anh ấy vì bạn.”

Ân Hi khựng lại, ánh mắt tựa như có màn sương phủ lấp, có chút mông lung, có chút xúc động...

Windy nhìn xuống chảo mì Ý, vẻ mặt hiện lên tia trêu chọc: “Sao bạn lại dừng tay rồi. Bạn phải tập trung nấu cho xong bữa ăn này rồi mới nghĩ đến người ta nha... Mất công một lúc nữa mình bị đau bụng.”

Ân Hi mím môi xấu hổ, vừa hay muốn đáp trả lại đã thấy Windy bỏ đi mất dạng, chỉ nghe được tiếng cười khúc khích phía sau.

Cô nhìn chảo mì, giấu lại nụ cười ở trong lòng.

Trời tờ mờ sáng, Thượng Thần Hi mở cửa đi vào nhà. Mùi bia rượu xộc vào trong gian nhà. Anh cúi người tháo giày và đi dép vào nhà, bấy giờ trông thấy dáng vẻ gầy gầy đơn độc ngồi ở chỗ ghế salon, anh bàng hoàng tiến lại.

“Cha! Sao giờ này cha còn chưa ngủ?”

“Ngủ cái gì nữa? Giờ này trời cũng sắp sáng, cha nhỏ của con chuẩn bị thức dậy đến Bán Sơn mở quán rồi.”

“À, vậy thì con ăn sáng cùng mọi người rồi mới đi ngủ.”

Thượng Thần Hi ngồi xuống chỗ ghế đối diện với cha của mình. Ái ngại lảng tránh ánh nhìn của cha.

“Hiếm khi cha nhỏ con về nhà nấu nướng cho chúng ta, con lại không có ở nhà... Từ Bán Sơn chạy tới chạy lui mấy ngày liền đều không chạm mặt với con, chẳng nói được mấy câu...” Ông Nghiêm Cảnh lên tiếng phàn nàn.

Thượng Thần Hi hổ thẹn ở trong lòng nhưng vẫn cố gắng nói lời xoa dịu: “Đành chịu thôi... Làm việc mà... Sao hả cha, có phải... cha có chuyện muốn nói với con đúng không?” Cuối cùng Thượng Thần Hi cũng không thể tránh né thêm, nhìn đôi mắt lo âu của cha cứ chằm chằm dừng trên người mình, anh không nỡ phớt lờ ông.

Ông Nghiêm Cảnh thở dài một tiếng rồi cất lời: “Tép Nhỏ! Lâu này cha biết con làm việc có mục tiêu rõ ràng, phương châm làm người cũng rất kiên quyết... Cha tuyệt đối không chấp nhất con ra ngoài làm cái gì, hợp tác với ai. Nhưng mà cha thật sự rất lo cho con khi đã xem thường sự phức tạp trong mối quan hệ nhân sự đấy...”

“Có phải Luân và Thành hai thằng đó lại tìm cha kể lung tung gì hay không?” Thượng Thần Hi lười nhác hỏi lại. Mặc dù biết là như vậy cũng chẳng phải trách cứ gì... Anh hiểu rõ, mọi người chỉ là quan tâm đến anh. Nhưng mà có chỗ họ không hiểu, họ càng như vậy anh càng tủi lòng và thấy xấu hổ. Anh có thể tự cố chấp trên con đường của mình, nhưng nỗi bận tâm của những người thân thiết có thể ghì chặt kiên trì và khiến anh trở nên yếu đuối. Cho nên lâu nay anh từ chối mọi sự can thiệp và bận tâm của mọi người như vậy.

Ông Nghiêm Cảnh thoáng rầu rĩ, nói: “Ai nấy đều muốn thấy con được tốt thôi. Báo chí tạp chí vẫn cứ đề cập đến, họ viết linh tinh rất nhiều, cha không bận tâm họ bình phẩm về mối quan hệ của con và Lôi Kình như thế nào. Nhưng... xưa nay ông ấy bằng mặt không bằng lòng với nhà họ Thượng, cũng có mối quan hệ tình cảm dây dưa với... Thượng phu nhân.” Nghiêm Cảnh khó khăn nói ra, nhưng vẫn cố gắng cất từng lời phân giải cho Thượng Thần Hi được hiểu: “Cha nhỏ của con sở dĩ thường xuyên về nhà, chính là muốn bàn nhắc về chuyện hôn lễ sắp tới, cha nhỏ của con độc thân bao nhiêu năm nay... chắc con cũng biết vì nặng tình với một người. Mà người đó hiện không phải ai khác chính là vợ trước của Lôi Kình. Hôm nào đó... vẫn phải ăn cùng nhau bữa cơm hợp mặt. Còn mâu thuẫn của con với hai người đàn ông nhà họ Lục đó, khiến mối quan hệ trở nên phức tạp... cha rất không an tâm.”

Thượng Thần Hi ngồi đờ đẫn ra đó, nghe cha mình nói mà đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Hóa ra hôm nọ anh thấy cha nhỏ và Linda cùng nhau ăn cơm, nói chuyện vui vẻ... chính là đang hẹn hò sao? Bây giờ đã bàn đến chuyện hôn lễ, kì thực ngoài sự tưởng tượng của anh.

“Trước mắt rõ ràng là chuyện tốt, chúng ta mừng cho cha nhỏ thành gia lập thất... Còn chuyện cha lo âu, con hiểu mà. Con nhất định không làm cha khó xử. Nhất là gây ảnh hưởng gì đến hạnh phúc của cha nhỏ.”

Ông Nghiêm Cảnh hơi phất nhẹ tay, nhíu mày chê trách: “Toàn mùi rượu... Nhớ phải giữ gìn sức khỏe nữa.”

Thượng Thần Hi gãi đầu, nhìn cha mình cười lấy một cái.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv