Đêm tối tĩnh mịch, Ân Hi là người cuối cùng tan sở. Cô tắt hết bóng đèn, vừa hay định xoay lưng đi thì đưa tay mở lên một bóng đèn. Cô trở vô trong ngắm nhìn mấy chậu hoa tú cầu trên bệ cửa sổ sau đó lấy khăn giấy, tỉ mỉ lau lại những vết bụi dính trên lá, khóe môi ẩn hiện ý cười.
Thượng Thần Hi từ ngoài cửa đi vào, rất không ngoài dự liệu trông thấy Doãn Ân Hi.
“Hi!”
“Anh Thần Hi!” Ân Hi quay đầu lại nở nụ cười thật tươi.
“Em cố tình ở lại trễ vậy để đợi anh à?”
“Dạ vâng, em biết anh vẫn còn bận tâm nhiều đến công ty, cho nên em đoán chắc anh sẽ trở về đây xem mà.”
Thượng Thần Hi chìm đắm vào trong đôi mắt hạnh long lanh của Ân Hi, anh buông lỏng cặp xách trong tay xuống, kéo nhẹ lấy bờ vai của cô ôm vào lòng.
“Em có chuyện gì muốn nói với anh à?”
Ân Hi chu môi cầm lên một chậu tú cầu, nhíu mày trách khẽ với Thượng Thần Hi: “Anh đó, đêm nào cũng tưới nước vào mấy chậu hoa này... buổi sáng em không biết lại tưới thêm lần nữa, cứ như vậy nó sẽ bị úng nước chết hết.”
Thượng Thần Hi bật cười, gãi nhẹ sau gáy: “Anh đối với hoa cỏ không có kinh nghiệm chăm sóc đâu... Em ăn cơm chưa? Đợi anh lấy tập hồ sơ rồi đưa em xuống dưới ăn tối.”
Ân Hi tươi cười gật đầu, đặt chậu hoa trở lại chỗ cũ, ánh mắt sáng quắc.
Hai người chọn đến một hàng quán ngoài vỉa hè mát mẻ, chọn ăn rất nhiều món. Ân Hi đói bụng cũng không chút khách sáo, vừa buông một vỏ sò điệp lại vớ tay lấy một càng ghẹ, ăn rất nhiệt tình.
Thượng Thần Hi rót bia lạnh vào ly của mình lại hỏi sang Ân Hi: “Em uống chút bia được chứ?”
“Được.”
Thượng Thần Hi liền rót bia vào ly của cô, nhìn cô ăn ngon miệng mà không khỏi bật cười mấy lần.
Ân Hi để ý thấy cũng ái ngại cười theo, nhưng cô vẫn nói lời giải thích: “Ăn mấy món này sao có thể lịch sự cho được...”
Thượng Thần Hi uống ngụm bia, tia mắt ẩn ẩn ý cười rõ rệt.
“Thấy hợp khẩu vị thì ăn nhiều hơn một chút... Lần trước chúng ta còn có cuộc hẹn đến Macau ăn món ngon, em nhớ chứ. Em còn luôn miệng khen vi cá ở Macau rất tuyệt.”
“Đúng vậy, em vẫn luôn chờ anh mời em bữa ăn ngon bên đó.”
Thấy Thượng Thần Hi lấy cái gì đó bên trong thân áo khoác vest Ân Hi có hơi khựng lại, cho đến khi trông thấy tấm vé tàu đưa lên trước mặt cô mới tròn mắt ngạc nhiên hướng nhìn Thượng Thần Hi: “Vé đi Macau?”
“Đúng vậy, vào tối thứ Bảy. Còn có một đêm ở khách sạn, phòng và món ăn đã đặt xong hết. Đúng lý Lôi Kình sẽ đi, nhưng ông ấy có việc không vui nên đổi ý bảo anh tự xử lý hai tấm vé này. Anh muốn là chúng mình nhân dịp này sẽ qua Macau chơi một ngày...”
Ân Hi lập tức đỏ mặt. Thượng Thần Hi nhìn thấy cô xấu hổ cũng không ngại thẳng thắn bày tỏ lòng mình: “Em muốn ăn vi cá ở Macau không?”
“Thật ra thì... ăn gì không quan trọng... cần nhất là ăn với ai.” Ân Hi ngập ngừng nói, tia mắt lấp lánh nhìn thẳng về phía Thượng Thần Hi. Cô cũng không ngại thổ lộ tâm tư của chính mình.
Thượng Thần Hi nghe đến câu này rất là an ủi nhưng anh vẫn không quên nói lời cảnh tỉnh để Ân Hi có thể suy nghĩ thật kĩ mà đưa ra quyết định rõ ràng. Hai người họ từ lúc nhìn nhận tình cảm của đối phương vẫn chưa chính thức hẹn hò cũng như cho nhau thêm cơ hội để mà gắn bó. Họ đều là người trưởng thành... Hơn ai hết, Thượng Thần Hi biết hoàn cảnh của mình ra sao, anh muốn cất nhắc Ân Hi để mai này không phải hối hận và cảm thấy tự dày vò.
“Đối với anh sự nghiệp là quan trọng nhất, cho dù anh có lơ là gia đình thì họ cũng sẽ thông cảm cho anh, bao dung anh... tuy nhiên đối với những người khác anh chưa bao giờ nghĩ họ có thể làm được điều tương tự và chịu đựng tính cách của anh. Bởi lẽ bản thân anh cũng không lo nổi mình, anh còn có thể làm gì nữa đây? Ân Hi! Em có hiểu ý anh không?”
Ân Hi cúi mặt lặng thinh, Thượng Thần Hi nhìn về cô vẫn không ngừng tỏ rõ nỗi bận tâm trong lòng mình, anh trầm giọng nói: “Anh muốn em phải suy nghĩ thật kĩ, nếu em không thể chấp nhận được một kẻ ích kỷ như anh, có thể sẽ thường hay lơ là và bỏ mặc em... Thì anh, anh sẽ tự giải quyết tấm vé này.”
Ân Hi khẽ ngẩng mặt lên nhìn Thượng Thần Hi, nhưng chính cô đối với loạt lời cất nhắc của anh không biết nên nói gì hơn.
Trông thấy cô e ấp khó xử, Thượng Thần Hi sợ hai người cảm thấy mất tự nhiên cho nên nhìn sang bên kia đường, vu vơ nói: “Thật ra ở Hong Kong cũng có vi cá ăn ngon lắm! Nhưng là vi cá chén, không phải loại thượng hạng.”
“Ăn chứ. Vi cá nào em cũng muốn ăn.” Ân Hi nở nụ cười, đưa tay cất lấy một tấm vé tàu cho riêng mình tự thay cho câu trả lời.
Thượng Thần Hi hiểu ý nhưng vẫn không nhịn được trêu lại cô: “Em cũng tham ăn quá nha.”
...
“A... anh Luân à! Tôi đã làm xong việc rồi... có thể về sớm hay không?”
Cố Thừa Luân đang photo tài liệu trông thấy Ân Hi ngượng ngùng lại gần thì có hơi ngạc nhiên. Anh không chút nghĩ ngợi liền gật đầu nhận lời: “Được chứ. Hôm nay thứ Bảy, vốn là không cần làm việc cả ngày mà, bên phòng tài chính cậu Keith và Joe cũng không có đi làm.”
Ân Hi tươi cười, vừa hay định xoay lưng đi thì nghe được Cố Thừa Luân cất tiếng hỏi: “Có tiết mục à?”
Ân Hi nhìn vào ánh mắt hiếu kì của Cố Thừa Luân thì thẹn thùng gật đầu một cái. Cố Thừa Luân cũng mỉm cười nhưng không nhiều lời hỏi thêm.
Ân Hi xoay lưng đi, trở về cabin thư kí thu dọn tài liệu, lúc này điện thoại trên bàn đổ chuông:
“Em nghe đây! Vậy à... Không sao... Vậy thì anh cứ làm việc của mình đi, em sẽ tự đến Macau trước chờ anh. Không sao thật mà.”
Ân Hi cúp máy rồi vớ tay lấy túi xách, cô nhanh chóng rời đi.
Cố Thừa Luân phía này dõi theo cô, có chút ngưng đọng... trong lòng thầm nghĩ, Macau ư? Có lẽ nào Ân Hi và Tép Nhỏ có hẹn cùng nhau.
Anh không nói rõ được tâm trạng của mình lúc này thế nào, nên mừng hay nên lo cho chuyện tình cảm của hai người họ... Anh quá hiểu con người của Thượng Thần Hi. Xưa nay đối với chuyện tình cảm không hề đặt nặng, thậm chí có phần nhẫn tâm... Nhưng nếu là một cô gái khác Cố Thừa Luân cũng không cố chấp bận tâm lo nghĩ, người đó lại còn là Doãn Ân Hi. Cô ấy cùng bọn anh gầy dựng Dật Vĩ, trải qua khó khăn thăng trầm, từ lâu sớm đã xem nhau là chỗ thân thiết... Nếu thực sự bị Thượng Thần Hi làm cho tổn thương, bản thân anh cũng không biết nên cảm khái thế nào.
Cố Thừa Luân loanh hoanh cả buổi cũng không an lòng, trong đầu cứ lẩn quẩn toàn là hình bóng của Ân Hi...
Anh biết, mình không đơn giản chỉ vì lo Ân Hi bị thằng bạn thân tệ bạc, anh có chỗ khó nói của chính mình, nhưng cũng mang nặng tâm tư về người con gái đó. Anh không dám nhìn thẳng vào vấn đề, nhưng nếu như chứng kiến hai người họ bên nhau, anh chắc mình có được vui vẻ thoải mái hay không?