“Không biết là may mắn hay bất hạnh, gần đây trong tay tôi ít khi có được cổ phiếu của Lôi thị lắm.”
Lần này phía Lôi thị phát triển bên Tân Giới, lại mua về lô đất, trong nay mai chắc chắn cổ phiếu còn lên cao nữa.
Thượng Thần Hi nghe liền hiểu ý, cũng góp vui một câu: “May mắn hay không thì còn tùy thuộc vào mình sử dụng những gì có trong tay như thế nào nữa.”
“Cậu nói hay lắm.” Ông chủ Ngô phấn khích đưa lên ngón tay. Trợ thủ bên cạnh thấy ông ấy rút ra điếu xì gà liền bật quẹt lửa châm ngòi.
Thượng Thần Hi vẫn giữ nụ cười khách sáo trên môi. Phía này nghe được Lôi Kình vu vơ nói khéo: “Còn nó thì là người được may mắn nhất...”
Simon ở bên cạnh cũng châm xì gà giúp Lôi Kình. Lôi Kình rít một hơi liền ngước mặt lên lườm Thượng Thần Hi, lời nói khắt khe: “Tôi đã nói với cậu... Cậu là cái gì? Còn cần cậu dạy tôi làm việc thế nào sao, thật không biết lượng sức?”
Thượng Thần Hi vẻ mặt căng ra, nhưng vẫn nhịn xuống không đáp trả lại mà chỉ nói lời xin lỗi với ông chủ Ngô và Lôi Kình.
Ông chủ Ngô cũng hòa hoãn nói: “Mike! Cần gì nóng giận với đám nhỏ. À phải, anh lo xong lô đất ở Tân Giới chừng nào mới đi Macau chơi với tôi đây?”
“Nghe nói có mấy em người Thái chất lượng cũng khá lắm!” Simon lên tiếng bảo.
Ông chủ Ngô tỏ ra hứng chí nhìn sang Lôi Kình.
Lôi Kình cũng hào hứng nhận lời: “Vậy thì thứ bảy đi.”
“Để tôi đặt vé...” Simon vừa nói thì Lôi Kình đưa bàn tay lên ý tứ ngưng lại, ông nhìn sang Thượng Thần Hi nói, “Không cần cậu, chuyện này để Tép Nhỏ làm đi.”
Thượng Thần Hi nghe thế liền đứng dậy, còn chưa kịp nói gì lại nghe Lôi Kình tiếp tục: “Làm xong chuyện rồi thì đưa Rose đến Trung Hoàn mua sắm đi, và nói cho Rose biết một lúc nữa xong việc tôi sẽ hẹn cô ấy đi ăn cơm chung.”
“Dạ vâng.” Thượng Thần Hi gật đầu chào luôn ông chủ Ngô sau đó nhanh nhẹn rời đi.
Thượng Thần Hi sớm được Lôi Kình giao cho anh lái một trong những chiếc xe riêng của ông ấy, mấy ngày nay cũng xem như làm tay tài xế đưa đón những gương mặt trọng yếu. Chỉ có hôm nay đặc biệt, phải làm chân sai vặt cho một cô gái với danh phận là tình nhân của ông Lôi. Chuyện nhà Lôi thị anh sớm cũng có chút thông tin. Vợ chính của Lôi Kình, tức là Linda mẹ của Windy và Lôi Kình đã có quyết định ly hôn. Chuyện có khả năng là vì cái thai trong bụng của Rose chính là con ngoài giá thú của Lôi thị.
Lúc nhỏ anh có gặp qua Linda mấy lần, đều đi cùng với Thượng Hân đến tìm anh. Mãi sau này chỉ có thấy qua bà ấy trong tạp chí và báo đài. Đó là một người phụ nữ trầm tĩnh, sở hữu khí chất hơn người, được tiếng mẫn cán và thông minh. Lôi thị có được ngày hôm nay, công sức của bà ấy đã bỏ ra không ít. Thật ra lần ly hôn này vẫn chưa được tuyên bố rộng rãi, và đã được hai người họ không chế dư luận rất tốt để không gây dao động đến cổ giá của Lôi thị.
Thượng Thần Hi liên lạc và đón Rose đến trung tâm mua sắm. Rose vốn xuất thân là minh tinh nên đi đến đâu cũng được săn đón, Thượng Thần Hi khôn khéo mới giúp cô ấy thoát khỏi mấy người phiền phức. Cho đến khi vào trong cửa hàng quần áo cao cấp mới không còn ai quấy rầy.
Rose vui vẻ chọn đồ trong Catalogue, thái độ rất sang chảnh, nhưng vẻ mặt vẫn mang chút tái nhợt do trong người không được thoải mái.
Thượng Thần Hi đứng yên một chỗ chờ đợi cô ấy cần thiết sai bảo, bản thân cảm thấy cũng hết sức buồn chán.
Nhưng loại tâm trạng không vui vẻ gì cũng được anh ném lại sau đầu, không muốn bận lòng phiền nhiễu đến.
“Ây! Thần Hi?” Windy đang mải mê lựa đồ quay sang liền trông thấy Thượng Thần Hi, cô ngỡ ngàng gọi.
“Hi, Windy!” Thượng Thần Hi mỉm cười chào.
Phía này Rose nghe được động tĩnh thì ngước mắt lên, nhận ra Windy thì cũng tươi cười nói lời chào: “Hi! Trùng hợp vậy!”
“Tôi... phải đi rồi.”
“Cha của cô sắp tới rồi... Hay là cùng nhau ăn cơm chung đi.” Rose rất hòa nhã nói lời mời với Windy, đầu mày cuối mắt không còn giữ vẻ đanh đá hống hách của lúc trước khi chạm mặt với Windy nữa.
Đối với thái độ này Windy cũng dễ hiểu. Cô ta thức thời không muốn ngày tháng sau này cứ phải căng thẳng với những mối quan hệ thân cận của cha cô. Chỉ là loại thức thời đó khiến Windy càng thêm đề phòng và cảm thấy phiền phức. Cô ấy lấy lòng của cô thì cũng chỉ vì bản thân của mình. Cha cô yêu thương cô, Lôi thị cũng dành cho cô và mẹ phần lớn cổ phần. Nếu Rose thực sự muốn vào nhà họ Lôi mà vẫn duy trì sự thù ghét với cô chỉ khiến bản thân càng rước lấy mệt mỏi. Cha cô tuyệt đối sẽ không để cô ấy được nước lấn tới. Khiến Lôi thị rối rắm.
Windy đã quen với lễ độ trong cư xử, lâu nay cho dù Rose có đanh đá trêu chọc cũng nhịn xuống được, lần này cô ấy chủ trương hòa khí bản thân cô càng không thể thất thố. Cô điềm đạm nói lời từ chối: “À, không dám phiền hai người...”
“Windy!” Lôi Kình từ ngoài cửa đi vào trông thấy có mặt cả cô con gái thì vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ gọi.
“Daddy!” Windy cũng tươi cười chào cha của mình.
“Sao lại phiền hay không phiền, đi ăn trưa với cha có được không?” Lôi Kình cặp vai cô con gái, trìu mến đề nghị.
“Cha à, con có việc cần phải đi thật mà.”
Windy đã nói như vậy Lôi Kình cũng không miễn cưỡng, ông nhìn sang Thượng Thần Hi bảo: “Tép Nhỏ! Cậu đưa Windy đi về, ở đây đã hết chuyện của cậu... Xách đồ mà Rose vừa mua xuống xe của tôi đi.”
Thượng Thần Hi nghe vậy liền khom người thu dọn lại các túi đồ cho tiện một tay xách đi. Anh loay hoay sắp xếp, Windy đứng ở đó nhìn qua có chút xót xa... Bên tai nghe cha cô nói với Rose: “Rose! Sao mua ít đồ quá vậy? Còn thứ linh tinh gì thấy thích cứ chọn tiếp đi.”
Windy âm thầm bực dọc, Thượng Thần Hi mất gần 2 phút để gom các túi đồ lại với nhau cho được gọn, đủ thấy bấy nhiêu nhiều đến mức nào.
Sau khi Thượng Thần Hi xách hết các túi đồ về hai bên tay cùng cô rời khỏi cửa hàng và lên xe rời đi. Windy cuối cùng không nhịn được cũng mở miệng cảm thán: “Tôi không hiểu anh đang làm cái gì nữa. Anh thật sự cảm thấy xứng đáng sao?”
“Cũng như hôm nay vậy, tôi nghe cha của cô nói chuyện điện thoại, nghe đến mười mấy lần nhưng trong đó có đến 4, 5 cuộc gọi hữu dụng với tôi.”
Thượng Thần Hi vẫn tập trung lái xe và trả lời với thắc mắc của Windy.
Windy khẽ nhíu chân mày, hơi mông lung nói: “Tôi hiểu động cơ của anh là gì... Nhưng mà tôi cảm thấy vấn đề của anh...”
Thượng Thần Hi bất chợt lên tiếng cắt ngang lời Windy đang định nói, vẻ mặt hết sức lãnh đạm: “Tôi thì ngược lại cảm thấy không có vấn đề, chỉ là quan niệm về giá trị mỗi người khác nhau thôi.”
Windy lặng người nhìn Thượng Thần Hi, sau đó nhìn anh nở nụ cười động viên. Cô đã hiểu và cũng không muốn nói thêm lời nào gây đả động đến tinh thần kiên quyết của anh ta.
Chỉ là cảm xúc trong lòng cô thật sự khó nói. Cô chưa từng cảm giác thương xót và bận tâm đến một ai đó nhiều như vậy, nhưng Thượng Thần Hi quả thật là một ngoại lệ. Anh ta và cô nói thân thiết thì cũng không phải là thân lắm, tuy nhiên cô vẫn chú tâm đến quãng đường anh ta đang đi.