Uông Thành không uống bia cứ cầm chiếc điện thoại quơ tới quơ lui cứ như tên ngáo, khiến Thượng Thần Hi không khỏi bực dọc trách:
“Chơi trò gì, mày còn nhỏ sao?”
“Ai thèm chơi với mày, điện thoại có phải không bắt sóng tốt hay không?”
“Chỉ có mỗi tao ngồi ở đây nên mày thấy chán lắm à? Thằng Luân đã nói không tới rồi mày còn muốn chờ điện thoại của nó?”
“Tao đang gọi điện thoại cho Ân Hi.”
Thượng Thần Hi khựng lại, lập tức lấy tay gạt ngang chiếc điện thoại trên tay Uông Thành, bực dọc nói: “Khi không gọi cho cô ấy làm gì?”
“Anh em tốt của nhau mà, gọi nhau ra uống nước thì có gì kì lạ đâu chứ? Mẹ tao mới nói, hôm nay Ân Hi đến Sênh Kí ăn mì... vẫn còn quan tâm đến mọi người lắm. Cuối tuần muốn hẹn nhau ra uống trà ăn điểm tâm... Nhưng sao mãi không có tín hiệu vậy nè.”
Thượng Thần Hi liếc thằng bạn, sau đó dứt khoát cất điện thoại vào túi.
“Đừng phí tâm sức nữa, cô ấy không có được rảnh đâu.”
Uông Thành ngỡ ngàng trước thấy độ khó chịu của Thượng Thần Hi, lập tức hỏi lại: “Sao mày lại biết? Hay mày lại bắt cô ấy làm thêm giờ?”
Thượng Thần Hi uống một ngụm bia, sau đó dụi tắt điếu thuốc.
“Cam lòng đi, hồi đầu là ngạn.”
Uông Thành bĩu môi ‘xùy’ một tiếng, “Thật chẳng hiểu mày đang nói cái gì.”
Thượng Thần Hi luôn không hút được hết một điếu thuốc, thời gian này hay xã giao với đám người của Lôi Kình, cố tập làm quen... nhưng vẫn không nhẫn nại và thích thú lắm với việc hút thuốc. Tuy nhiên không hút lại thì buồn buồn thiếu thiếu.
“Tao chính là bảo mày cam lòng với Ân Hi. Đừng có giữ chặt lòng với cô ấy mãi. Kiếm người con gái khác đi.” Nói ra lời này không biết là đang khuyên nhủ Uông Thành thành hay là nói với chính mình nữa. Nhưng Thượng Thần Hi cứ vậy phải thốt ra lời này.
Nhưng ngược lại trông thấy Uông Thành buồn cười trêu lại: “Đồ điên! Tự dưng nói chuyện này với tao. Tao và Ân Hi đâu có gì, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất là rõ ràng rồi, cũng không còn chút ái ngại.”
“Nói thật lòng đó sao?” Thượng Thần Hi hơi ngạc nhiên. Vì Uông Thành bận tâm đến Ân Hi bọn anh đều nhận thấy. Lúc nào cũng hết sức che chở. Mỗi lần anh sai bảo Ân Hi làm việc còn ái ngại cặp mắt khó chịu của Uông Thành hơn là với chính Ân Hi.
Uông Thành mỉm cười, có hơi ấm áp thốt lên: “Câu nào cũng là thật. Hóa ra tình cảm có thể biến hóa được như thế. Cảm giác tao dành cho Ân Hi không phải là thứ chiếm hữu cần có của một thằng đàn ông với một cô gái. Tao chỉ thích nhìn cô ấy mỉm cười, và lắng nghe tao trò chuyện. Hai đứa tao nói chuyện rất hợp ý nhau, dù là quan điểm làm người hay phương châm sống. Ây da! Nhiều lúc tao cũng thật thắc mắc. Trên đời này sao lại có cô gái hợp với chính mình như vậy. Phiền não gì thì khi đối diện với cô ấy thì cũng thấy dễ chịu hơn đó.”
Thượng Thần Hi cũng từng có cảm giác đó.
Nhưng mà... còn có hơn những cảm xúc thông thường kia, hổ thẹn, không nỡ, dằn vặt, tự trách... Tất cả dồn lại thì chỉ làm anh thấy ngộp thở hơn là dễ chịu như Uông Thành đã nói. Cho nên anh cứ muốn tránh mặt cô ấy, lại khao khát được yêu thương cô ấy.
Chính là loại mâu thuẫn như vậy đấy!
Thượng Thần Hi lườm thằng bạn, không ngừng trăn trở.
Nhưng Uông Thành không hiểu hết suy nghĩ trong đầu anh, hơi ngạc nhiên bảo: “Chuyện gì? Sao mày có vẻ khẩn trương quá vậy? Chắc là đảo một vòng bây giờ muốn theo đuổi cô ấy phải không?”
“Mày có phải anh em với tao không vậy? Tao là loại người đó sao? Tao có làm vậy à?”
“Cũng may là không đó... Bây giờ quan hệ của tao và Ân Hi đã xác định rồi, cô ấy có quen ai hay yêu ai tao cũng sẽ thành tâm chúc phúc cho cô ấy... Chỉ trừ mày ra.” Uông Thành chỉ ngón tay vào mặt Thượng Thần Hi tựa như cảnh cáo.
Thượng Thần Hi liếc một cái, bật quẹt lửa châm một điếu thuốc khác.
Uông Thành tiếp tục giải bày: “Lườm cái gì? Tao nói không đúng? Mày khẩn trương với ông chủ hơn là bạn gái mà. Cô nào theo mày thì đúng thực bạc phận. Tao không muốn nhìn thấy Ân Hi suốt ngày ủ rũ đi theo sau lưng mày.”
Cứ ngỡ Thượng Thần Hi sẽ mạnh mẽ phản trắc lại từng câu, ai ngờ rũ mặt rít điếu thuốc.
Hắn nhả ra ngụm khói trắng lượn lờ, ánh mắt sầu não.
“Phải mà. Đàn ông tệ cách mấy cũng biết dỗ ngọt phụ nữ, Ân Hi vớ đại một thằng vẫn hơn tao mà.”
“Đương nhiên.”
Uông Thành vô tư đáp lại ngay, sau đó uống hốp bia hoàn toàn không để ý đến sắc mặt trì trệ của Thượng Thần Hi thê thảm mức nào.
Phía này Cố Thừa Luân cũng thay xong bóng đèn, lấy ít bánh snack ra mời Ân Hi ngồi trò chuyện ở ngoài ban công.
Thật ra đến lúc này Ân Hi đã hối hận vì nán ở đây quá lâu, nghe Cố Thừa Luân kể về người thầy mà anh kính trọng sai đường lạc lối.
Nhưng cô bị cuốn theo những lời kể của anh, tâm tư trải rộng.
Tuy nhiên khi ánh đèn bừng sáng, nội thất của căn nhà lần nữa hiển hiện rõ rệt... những lời luyên thuyên lúc trước cứ vấn quanh tâm trí cô.
Bên trong phòng kín Cố Thừa Luân vẫn chưa trồng nhiều hoa cỏ. Chỗ ban công thì rất ưng ý, lúc cô ngước lên nhìn quả thực bị những ánh sao bao phủ lấy.
Cố Thừa Luân lúc thiết kế ra căn nhà... tâm tư thật sự đã nghĩ ngợi về cô sao?
“Thật ra mỗi một người có quyền chọn con đường đi của mình.”
“Tôi biết, cho nên tôi không có tư cách trách người ta.”
“Nhưng anh đã bị thất vọng.”
Cố Thừa Luân cười buồn: “Lúc còn nhỏ tôi rất thích Lý Tiểu Long, nhưng một người đánh giỏi võ như vậy khi chết lại quá ư là dễ dàng. Đó là một cảm giác rất là không cam lòng.”
Ân Hi bật cười.
“Vẫn là lí lẽ đó, anh không phải Lý Tiểu Long, cũng không cần đặt mình vào chú Hiếu để cảm tưởng... Mỗi một người đều có lối đi riêng, tuy rằng tôi khuyên anh đừng trách chú Hiếu và cả anh Thần Hi... Về chuyện hối lộ đó, anh đừng có để mình bị anh Thần Hi ảnh hưởng là được.”
“Nhưng nhiều khi tôi cũng hi vọng bản thân cứng cáp một chút, nhưng ở xã hội này tôi không có địa vị bối cảnh, không có bạn gái thông cảm cũng không có người thân làm chỗ dựa. Chỉ có mình tôi chống chọi mà thôi. Không bao lâu nữa sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhất là gần đây trong nhà của tôi xảy ra bao nhiêu chuyện.”
Cố Thừa Luân khựng lại, sau đó kéo chiếc ghế ra ngồi xuống cạnh Ân Hi, “Xin lỗi nha, tôi không nên nói những lời nhục chí này trước mặt của em.”
Ân Hi lập tức lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy anh đang muốn tích cực thoát ra những khó khăn, anh muốn thay đổi thì chắc chắn không phải chuyện xấu... Còn tôi thì đơn giản hơn, cái gì cũng dễ hài lòng.”
“Em muốn khuyên tôi truy phúc trường lạc?”
“Truy phúc trường lạc chỉ nên dành cho người bảo thủ như là tôi. Với một người tích cực luôn thích phấn đấu như anh thì phải có niềm tin rằng...”
Cố Thừa Luân cao hứng cắt lời: “... như câu slogan trên chiếc cốc có đúng vậy không? Chỉ cần đưa tay ra sẽ đón được tia nắng...”
Hai người nhìn nhau bật cười.
Đúng lúc này Ân Hi lại ái ngại lấy trong ví ra một mảnh giấy, Cố Thừa Luân bàng hoàng vừa nhìn liền biết đó là chi phiếu.