“Alo! Helen... Xe của tôi bị hỏng, phải đợi người đến câu xe, em chịu khó tự lái xe đến nhà hàng nhé. Hẹn gặp mặt em ở đó!”
“Không có gì.”
Helen cầm điện thoại, hơi bất tiện giữ lại chiếc khăn voan mỏng khoác choàng trên vai. Lúc này gió cứ không ngừng thổi mạnh tới. Làm chiếc khăn choàng cứ tuột khỏi người.
Mẹ cô giúp cô chọn chiếc váy, khá là gợi cảm. Người ta mặc vào bộ cánh này có lẽ là tự tin phô dáng. Nhưng mà cô, cảm thấy cứ không thoải mái.
Cô lái xe đi trên đường, lúc dừng đèn đỏ thì nhìn lại mình trong gương chiếu hậu, nhíu khẽ chân mày... Có phải quá phô trương rồi không? Nhân viên trang điểm cũng quá tay rồi.
Nghĩ lại chỉ ăn một bữa cơm, cô bày vẻ bề ngoài như thế có khiến Lục Tuấn đắc ý về sức thu hút của anh ta quá hay không? Còn cô... cũng như mấy minh tinh kia muốn lấy lòng anh ta.
Helen vẫn thấy chính mình đêm nay rất không thoải mái, liền rút khăn giấy chùi bỏ lớp son tươi trên môi.
Lúc này nghiêng mặt nhìn qua thì đúng lúc trông thấy Cố Thừa Luân dừng đèn đỏ song song.
Cô giật mình, tức thì vượt đèn đỏ rẻ qua bên phải.
Phía sau có chiếc xe khác đuổi sát, biết chừng là Cố Thừa Luân phát hiện ra cô nên muốn đuổi theo bắt chuyện.
Nhưng cô không thể để anh ấy trông thấy bộ dạng gợi cảm quá đà này được, không ngừng nhấn chân ga và chạy thật nhanh, rẽ trái rồi lại rẽ phải. Đến khi cô hoảng hốt dừng lại thì nhận ra chiếc xe lướt qua không phải là xe của Cố Thừa Luân.
Cô điên mất thôi.
Vì sao lại sợ, vì sao phải mặc cảm trốn tránh.
Cô gục đầu trên vô lăng, sau đó gọi lại cho Lục Tuấn.
Cô không muốn đến đó dùng cơm, cô thấy thật phiền.
...
Đợi mẹ Cố qua giờ uống thuốc và ngủ đi Cố Thừa Luân mới chịu mò về nhà.
Anh ra ban công ngồi, uống hết lon bia này đến lon bia khác.
Thượng Thần Hi gọi tới, câu đầu tiên là hối thúc anh ra ngoài uống bia với nó và Uông Thành. Cố Thừa Luân phiền não đương nhiên cần được yên tịnh.
“Đêm nay hơi mệt chỉ muốn ở nhà.”
“Sao nghe giọng điệu không được tốt vậy, có phải vẫn phiền não về chuyện gom tiền hay không?”
“Không có gì. Tao phải ngủ sớm.”
“Được thôi.”
Cố Thừa Luân gục đầu, sau đó lại khui thêm một lon bia nữa.
Thật ra Thượng Thần Hi đang đỗ xe ở dưới tòa chung cư Cửu Long Thành, ánh mắt trực nhìn vào căn nhà đang bật đèn sáng của Cố Thừa Luân, không khỏi đánh giá tâm trạng của thằng bạn. Anh biết nó phải gặp đả kích thôi, anh cần từng bước từng bước ra tay giúp nó nhìn nhận sự việc và thay đổi cách làm người.
Thượng Thần Hi dụi tắt điếu thuốc sau đó nâng lên kính xe, lúc này muốn đề máy cho xe chạy đi thì bị dáng người mảnh mai phía trước làm cho ngây ngẩn.
Đối phương không trông thấy anh, cứ ung dung rẽ vào tòa chung cư...
Trễ như vậy... Doãn Ân Hi còn muốn tìm Cố Thừa Luân làm gì?
Thượng Thần Hi rối rắm, suy nghĩ cứ mông lung nhưng lại dồn dập đưa ra loạt suy đoán.
Hai người họ... từ bao giờ đã phát triển tình cảm với nhau như vậy rồi?
Đèn ở phòng khách đột nhiên chớp tắt, Cố Thừa Luân giống như bị đánh thức liền kéo chiếc thang xếp ra tìm bóng đèn khác thay thế.
Mặc dù vì hơi men có hơi uể oải, nhưng cứ chớp tắt như vậy thật sự khó chịu tầm mắt.
Lúc định trèo lên chiếc thang thì ngoài cửa có tiếng chuông. Cố Thừa Luân ngỡ ngàng chạy ra mở cửa.
Chẳng lẽ Thượng Thần Hi và Uông Thành chạy lên tận đây tìm anh?
Nhưng lúc nhìn vào kính mắt mèo trên cửa thì không khỏi thảng thốt, anh vội vã mở cửa ra: “Ân Hi! Tối như vậy còn lên đây tìm tôi?”
Cánh cửa vừa mở thì hơi men sộc vào mũi khiến Ân Hi rất là kinh ngạc đánh giá Cố Thừa Luân. Bên trong phòng khách lúc này lại tối hù, không nhìn rõ sắc mặt của đối phương, cô chỉ đành di chuyển vào bên trong và trả lời câu hỏi của Cố Thừa Luân trước: “Hôm nay bác gái bỏ quên thuốc tái khám ở chỗ thím Uông, đúng lúc tôi sang đó ăn mì... có nghe mọi người kể qua chuyện của anh... tôi lo lắng cho anh và bác ấy nên muốn đến đây... Xin lỗi, có phải quấy rầy anh không?”
Cố Thừa Luân đón lấy túi đựng thuốc của mẹ, còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn đã thấy Ân Hi lo lắng bảo.
“Anh không được vui à, uống nhiều như thế.”
“À không, dạo này xảy ra nhiều chuyện thôi.”
Cố Thừa Luân qua loa trả lời rồi quay lại chỗ chiếc thang tiếp tục thay bóng đèn.
Ân Hi nhìn đến dáng vẻ thê lương đó có chút không cầm được lòng. Có lẽ anh ấy sẽ không muốn kể cho cô nghe vấn đề của mình.
“Nếu như mà anh cần yên tịnh một mình... vậy thì tôi không dám quấy rầy anh.”
Ân Hi định xoay lưng bỏ đi thì đúng lúc này Cố Thừa Luân xoay người kéo cánh tay cô lại, có chút nóng lòng: “Ân Hi! Em ngồi lại trò chuyện với tôi một chút nha.”
Ân Hi bàng hoàng nhìn cặp mắt long lanh xúc động của Cố Thừa Luân, có hơi lúng túng.
Cô biết mình không nên cứ tiếp tục cho đối phương kì vọng ngay khi bản thân còn đang lăn tăn vấn đề của riêng mình. Nhưng mà Cố Thừa Luân như vậy, cô hoàn toàn không nỡ thốt ra lời từ chối.
Đúng lúc này bóng đèn đã tắt phụt hoàn toàn, Ân Hi giật mình nên cũng kêu khẽ một tiếng.
Dưới này Thượng Thần Hi vẫn dõi nhìn căn nhà trên cao kia một cách bất tri bất giác như thế. Cho đến khi đèn trong nhà tắt anh mới hoàn hồn trở lại.
Những gì anh suy nghĩ hận bản thân không được suy nghĩ tiếp tục... Anh có tư cách gì chứ. Anh rõ ràng không có tư cách ngồi ở đây ghen.
Anh cố nán lại ở đây vì muốn chờ Ân Hi quay ra sẽ rủ cô cùng hai anh uống nước. Cứ ngây ngốc chờ mà lại không dám gọi cho cô một cuộc điện thoại.
Sự ngốc nghếch như thế chưa từng trải qua trong con người Thượng Thần Hi anh bao giờ.
Chuông điện thoại reo lên. Uông Thành bên kia đầu dây không ngừng hối thúc.
Anh níu chặt vô lăng trong tay, ánh mắt cứ dõi về phía căn nhà. Nhưng mà... đèn không có sáng trở lại.
Họ đang bên nhau sao?