“Ở đây có chút tiền tôi tích góp được, tuy không có nhiều nhưng hi vọng có thể san sẻ với anh và bác gái. Anh đừng ái ngại và bó buộc vào nguyên tắc làm người của mình quá. Chúng ta là bạn, tôi nghĩ rằng mình nhất định phải ra sức làm cái gì đó để giúp anh. Đổi ngược lại là tôi khó khăn, tôi tin rằng anh sẽ có hành động tương tự như vậy. Và tôi sẽ không... không từ chối anh đâu.”
Cố Thừa Luân lặng người.
Anh biết Ân Hi đã rất bận tâm đến tự ái của anh nên mới khó nhằn thốt ra những lời lẽ như thế.
Anh không ái ngại, không hổ thẹn, chỉ thấy một cô gái bận tâm đến mình như vậy... khiến trái tim vừa chịu tổn thương như được làm ấm.
Cảm giác của anh với Ân Hi luôn đến một cách nhẹ nhàng và tự nhiên như thế. Anh không cần gồng mình lên làm người đàn ông hoàn hảo, cũng không cố che giấu tâm tư của mình để chiều lòng đối phương.
Chỉ là... anh không thể nhận tiền của cô được. Cô không cần có bất kì trách nhiệm gì đối với lần khó khăn này của anh.
“Ân Hi! Nếu em là bạn gái của tôi thì tôi sẽ nhận số tiền này.”
“Hả?” Ân Hi há hốc miệng, không ngờ đến Cố Thừa Luân lại nói ra câu này.
Cố Thừa Luân khẽ cười, mắt phượng dài nheo híp lại vô cùng quyến rũ, anh nhấn mạnh: “Tôi nói thật.”
Ân Hi cầm suýt không nổi tấm chi phiếu. Trong lòng rũ xuống.
“Anh thật khéo lựa lời từ chối.”
“Không phải. Em không cảm thấy là ngược lại hay sao, tôi muốn được em nhận lời...”
Ân Hi khựng lại, cô không nghe nhầm?
“Nhưng em yên tâm, tôi không dùng chuyện này để ép em. Đây là chuyện tôi cần gánh vác.. ý của tôi là, nếu em là bạn gái, thì có lí do để san sẻ đến cái khó khăn này...”
“Là bạn bè thì vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau kia mà.”
“Khác chứ. Bạn gái của tôi, thì tôi đã gần như xem là người phụ nữ của mình, là một người vợ... Nói một cách khác, chúng tôi có trách nhiệm với nhau. Em hiểu ý của tôi hay không? Nhưng... nói thế nào tôi cũng không thể nhận tiền của em. Tôi chưa từng làm điều gì vì em, chưa bỏ ra tâm tư gì cho em... Nên chưa thể đón nhận tấm lòng của em một cách không cần phải ái ngại.”
Ân Hi xúc động, hai tay siết chặt vào nhau.
“Anh đừng chê tôi lắm chuyện là được rồi.”
“Không đâu. Tôi thành thật cảm động lắm!”
Cố Thừa Luân cười buồn.
Lúc này Ân Hi bối rối đứng bật dậy, sau đó chủ ý rời khỏi ban công đi về lại phòng khách.
Cố Thừa Luân đuổi theo cô.
“Xin lỗi, lại nói lời khiến em khó xử.”
“Do tôi nhiều chuyện thì đúng hơn. Tôi vừa nãy trước khi đến đây cứ không ngừng trăn trở, không biết mình có nên gặp anh và hành xử như vậy hay không? Tôi không nên từ chối tình cảm của anh lại cứ dây dưa đến anh như thế. Tôi thật đáng ghét.”
Cố Thừa Luân kích động kéo Ân Hi quay lại mặt đối mặt với anh.
“Đừng nói như vậy, đêm nay gặp em và trò chuyện, em có biết tôi đã rất vui mừng. Cho dù em đứng yên đó... thì chuyện tôi rung động với em vẫn tồn tại.”
Ân Hi run run, có chút bất lực nói: “Chúng ta không thể trở lại như trước hay sao? Chỉ là bạn bè quan tâm đến nhau một cách tự nhiên và dễ chịu... Và tôi khỏi phải trăn trở muốn xa lánh anh hay do dự tìm gặp anh. Anh Luân à...”
Cố Thừa Luân không nhịn được kéo Ân Hi ôm chặt vào lòng, “Vì sao chứ? Tiếp nhận một người khó khăn vậy ư?”
Tiếp xúc gần với Ân Hi như vậy, mấy chốc cơ thể của Cố Thừa Luân liền nóng bừng, lại có chút men trong người sợ bản thân làm ra chuyện không kiểm soát anh liền đẩy nhẹ Ân Hi ra, sau đó kéo tay của cô đi ra ngoài.
“Trễ rồi, tôi lái xe đưa em về.”
...
“Gọi há cảo ăn đi.”
Lăng Minh phất tay gọi phục vụ, sau đó nhìn vẻ mặt khẩn trương của Cố Thừa Luân thì bật hỏi: “Đột nhiên hẹn cậu... không phải là muốn mượn tiền chứ hử?”
Cố Thừa Luân không ngờ cậu út của mình lại thẳng thắn như vậy, nên có hơi ngạc nhiên. Anh gật đầu: “Thật ra chỗ tiền mà cậu mượn của mẹ cháu có thể... có thể trả lại hay không? Hiện tại Hy Hiền ở Bắc Kinh nợ người ta một số tiền lớn, con và mẹ đang chật vật xoay sở. Hi vọng...”
“Được thôi. Mấy khi gặp nhau. Đúng là chỉ có thể bàn về tiền bạc.” Lăng Minh bĩu môi.
Lúc phục vụ mang há cảo tới, gã ăn liền một chập, nhưng Cố Thừa Luân vẫn ngồi ngây ra đó, không có tâm tình động đũa.
Lăng Minh lấy làm lạ liền ngước mặt lên hỏi tiếp: “Sao thế? Vẫn còn chuyện gì?”
“Hy Hiền... cũng là cháu của cậu, cậu... có thể cho con vay thêm một ít nữa hay không?”
Lăng Minh ‘xùy’ một tiếng, làm như rất tự nhiên bảo: “Đúng là công tử có khác, mở miệng mượn tiền cũng khó khăn vậy sao? Không thành vấn đề đó mà. May cho các người, tôi đang lúc thắng lớn. Nhưng... dù là chỗ thân quen tôi vẫn không thể cho mượn không vậy được, phải tính lãi.”
Cố Thừa Luân gật đầu: “Không thành vấn đề ạ? Cậu có thể cho mượn nhiều nhất là bao nhiêu?”
“Hừm... 700 nghìn, cộng thêm 300 nghìn tiền nợ mẹ cậu thì giao dịch 1 triệu đi. Nhớ phải gửi lãi đấy!”
“Cảm ơn cậu rất nhiều.”
Cố Thừa Luân vội cúi xuống thưởng thức bát há cảo nóng, tâm tình vui rộn, không ngờ chuyện lại dễ dàng như vậy.