Hồ Già nhìn thấy anh.
Khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, Điền Tư cảm thấy như mình liền mọc ra đuôi chó con.
Hồ Già kinh ngạc trừng mắt nhìn anh, như có chút giận dữ lại như có chút vui mừng, cô chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt đen láy trở nên sáng hơn, như muốn đốt cháy Điền Tư. Hồ Già đặt hộp cơm xuống, đỡ mũ y tá trên đầu rồi chạy nhỏ về phía Điền Tư, anh chú ý thấy mái tóc vén lên của cô xù xì như lông chim nhỏ. Cô nhào vào lòng anh, vui vẻ hỏi: "Dọa người quá đấy! Anh tìm đến đây bằng cách nào vậy?"
Điền Tư nhoẻn miệng cười rồi nói với cô: "Trước là đi tàu cao tốc rồi đi taxi, sau đó dùng điện thoại để dẫn đường."
Hồ Già nhăn mũi nói: "Nhìn xem, anh giỏi thật đó."
Điền Tư giúp cô xoa tay, anh dịu dàng hỏi: "Trên núi có lạnh không?"
Hồ Già kéo tay anh, cười hì hì rồi nhét vào túi áo của cô: "Không lạnh không lạnh, miếng giữ ấm của em vẫn còn nóng đây này."
Trong túi áo cô quả nhiên là rất ấm nóng, Điền Tư đang định khen cô thì trợ lý đạo diễn đã cầm loa hô: "Nghỉ thêm mười phút nữa là chuyển cảnh nhé!"
Hồ Già nghe thấy liền lao vào lòng Điền Tư né tránh, cô ngẩng mặt lên nửa phàn nàn nửa nũng nịu nói với anh: "Ôm anh thêm chút nữa, lát nữa là sẽ không ôm được nữa rồi, hôm nay phải quay đến rất khuya, ngày mai thì không có lịch, anh ở đâu? Ngày mai em đến tìm anh nhé? Anh phải chơi với em cả ngày đấy!"
Điền Tư ôm cô, cảm thấy như mình đang ôm mặt trời, "Bây giờ em ở đâu? Anh tìm nhà trọ ở gần chỗ em ở."
Nhân viên đoàn phim vác thiết bị đi qua, họ tránh sang một bên, Hồ Già nói với anh: "Vậy anh cứ đến tìm nhà trọ ở bên cạnh nhà máy nhựa ấy."
Điền Tư vừa gật đầu đồng ý, trợ lý đạo diễn lại bắt đầu giục tiến độ, Hồ Già đành phải tách mình ra khỏi vòng tay của anh, cô cúi đầu chỉnh lại tóc, miệng lẩm bẩm với anh: "Anh xem tóc em có rối không? Giúp em dùng kẹp tóc cài lại đi." Điền Tư cúi xuống, cẩn thận giúp cô chải tóc rối, tay sờ lên mái tóc đen lạnh giá của cô rồi nhẹ nhàng cài kẹp tóc, chỉnh lại mũ y tá cho cô, Hồ Già cười, ngẩng đầu liền đối diện ánh mắt ấm áp như đại dương thời nguyên thủy của Điền Tư, anh cười rồi hôn cô: "Em biến thành chị y tá rồi đó."
Xe đoàn phim xuất phát rồi, Hồ Già ngồi trên xe vẫy tay chào Điền Tư.
Như sực nhớ ra điều gì, cô đột nhiên mở to mắt nói: "Em quên gọi điện thoại cho anh phải không!"
Điền Tư mỉm cười nói: "Hình như là vậy!" Xe chạy lắc lư, cái mũ y tá giống như con thuyền trắng nhỏ trên đầu Hồ Già cũng run rẩy theo, cô nghe anh nói vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, người cũng co rúm lại trên ghế, ngượng ngùng hé mắt, rất không tự nhiên mà nhìn về phía Điền Tư, còn anh lại cười với cô, ánh mắt ấm áp và sáng ngời, như mặt hồ ngày xuân gợn sóng lăn tăn.
Hôm nay, Điền Tư hạnh phúc đến mất ngủ.
Cô nói sáng mai sẽ đến, vậy nên anh bắt đầu mong đợi từ tối, tòa nhà thấp bé này như biến thành trái tim của anh, cô đơn mà vui sướng, phồng to giữa thị trấn nhỏ bé này, trời sáng rồi, tầng mây xám xịt che lấp đi mặt trời một cách hoàn hảo, những tòa nhà, con đường, cây cối này đều như được bao phủ dưới lớp kính mờ màu xanh nhạt, Hồ Già đến ghé thăm anh vào lúc này, cô gõ cửa, anh mở cửa ra, cô như một chú chim nhỏ bay vào.
"Có đói bụng không? Em mang đồ ăn sáng cho anh này!"
Hồ Già kéo khóa áo lông vũ, lôi ra hai gói đồ từ trong lòng như đang khoe ra một món báu vật.
Cô nói: "Đều là len lông cừu từ đoàn phim đấy, bánh bao, sữa đậu nành, trứng luộc, vẫn còn nóng, anh mau ăn đi!"
Trong phòng khách sạn chỉ có một cái bàn đơn, họ ngồi bên bàn, khuỷu tay chạm phải khuỷu tay, Hồ Già vén tóc mai, cúi đầu cắn một miếng bánh bao, là bánh bao nhân đậu đỏ, cô nhíu mày, miệng lẩm bẩm nói: "Sao lại là bánh bao nhân đậu đỏ vậy?"
Điền Tư liền đưa cho cô chiếc bánh bao chưa động đến của mình: "Cái này của anh có vẻ là bánh bao thịt, em ăn của anh đi, cái em không muốn thì đưa cho anh."
Hồ Già đưa bánh bao của mình cho anh, Điền Tư ngoan ngoãn ăn, nuốt xuống cùng với sữa đậu nành, anh cảm thấy bữa sáng này rất ngon.
Cô cắn một miếng bánh bao, vừa giận vừa trách móc đẩy anh: "Anh nhìn kiểu gì vậy? Cái này cũng là nhân đậu đỏ đấy!"
Điền Tư nhìn phần nhân đậu đỏ, bật cười rồi không nói nên lời: "Đúng là thế thật."
Hồ Già ăn xong bữa sáng rồi đi tắm nước nóng, sau đó hóa thành bùn xuân dính trên giường.
Cô ngáp một cái, quấn lấy Điền Tư, phàn nàn nói: "Hai mươi bốn tiếng không chợp mắt, thật sự là muốn biến thành heo con ngủ khò khò rồi đó."
"Làm gì có heo con nào xinh đẹp như vậy, em mau ngủ đi." Điền Tư kéo rèm cửa, chuyển máy sấy tóc sang chế độ nhẹ nhàng rồi dịu dàng sấy khô tóc cô, ngón tay anh xoa bóp cô, Hồ Già thoải mái nhắm mắt lại, miệng lè nhè nói: "Buồn ngủ quá, vốn còn định mây mưa đỉnh Vu Sơn với anh, bây giờ thì đợi ngủ dậy rồi tính."
Điền Tư mỉm cười cong đôi mắt, anh tắt máy sấy, hôn nhẹ vào tai cô rồi nói: "Nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Hai người cùng ngủ đến tối.
Hồ Già rên ư ử trong lòng Điền Tư, cô lười biếng lật người, mang theo giọng mũi hỏi anh: "Mấy giờ rồi?"
Điền Tư nhìn điện thoại: "Bảy giờ rồi, em có muốn ngủ thêm chút nữa hay xuống ăn tối? Tiệm hoành thánh ở dưới lầu trông cũng được đấy."
Hồ Già nằm trong vòng tay anh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh một lúc rồi chậm rãi nói: "Không muốn ăn cơm không muốn ngủ, chỉ muốn tập thể dục với anh thôi."
Thể dục mà cô nói tất nhiên là thể dục trên giường, Điền Tư giả vờ như không hiểu mà trêu cô: "Tập thể dục cũng được đấy, vậy chúng ta thu dọn một chút rồi xuống dưới chạy bộ nhé?" Hồ Già nghe xong liền nghiến răng cắn Điền Tư một cái rồi giả vờ bóp cổ anh. Anh vui vẻ cười thành tiếng, vội van xin cô tha thứ, ngoan ngoãn đi xuống lầu mua bao cao su.
Hai người đã mấy chục ngày không gặp nhau, lúc này chính là lúc gắn bó như keo sơn.
Điền Tư hoàn toàn trở thành một chú cún con của Hồ Già, anh liếm cô, mút cô, hôn lên mu bàn chân cô.
Hồ Già hôn lên yết hầu của anh, Điền Tư thoải mái rên khẽ lên một tiếng, ngoan ngoãn cởi sạch quần áo rồi nằm xuống dưới người cô.
Hồ Già sờ soạng dương vật đã đứng thẳng của anh, bàn tay thuần thục vuốt ve. Điền Tư đã lâu không được cô chạm vào, cơ thể anh nhạy cảm như đã ăn phải quá nhiều liều lượng xuân dược, Hồ Già xoa bóp quả bóng của anh, mông anh liền lập tức căng cứng, anh thở một tiếng hổn hển trầm thấp, mã mắt vì phấn khích mà tiết tuôn ra dịch ái, quy đầu đỏ ửng lên vì xấu hổ. Anh nóng lòng muốn được làm tình với cô.
Hồ Già cười híp mắt hỏi anh: "Mới chơi mấy cái mà đã rên rỉ, con chim thối này sướng như vậy hả?"
Anh lấy hết can đảm, vụng về nói mấy lời dâm đãng để lấy lòng cô: "Ừm, sướng chết mất... Muốn em lắm, dương vật căng cứng quá."
Hồ Già nghe lời Điền Tư nói mà ngẩn người, cô bật cười, anh ngượng ngùng quay mặt đi, trong mắt sáng lấp lánh như có ánh sao, lại như có sương sớm, Hồ Già bị Điền Tư mê hoặc, bị dopamine làm cho choáng váng, cô thương hại mà cúi xuống, "chụt chụt" hôn hai cái lên quy đầu tròn trịa của anh, Điền Tư a một tiếng, cực kỳ nhẫn nại mà ngẩng mặt lên, cuối cùng vẫn phải nghẹn ngào nói: "Thoải, mái..."
Sau khi chơi đùa một hồi lâu, Hồ Già mới chịu để Điền Tư tiến vào.
Điền Tư vừa làm bộ dáng ngoan ngoãn vừa tỏ ra quyến rũ, anh nhét hai cái gối xuống dưới mông Hồ Già, để cô nâng cao mông lên.
Anh chống thân mình lên trên người cô, dỗ dành cô kẹp lấy eo anh. Hồ Già làm theo, cô dang rộng chân, lộ ra lỗ nhỏ ẩm ướt và mềm mại của cô, nước hoa nhớp nháp như một lớp men đẹp, bôi lên âm hộ đầy đặn của cô như một quả đào ngọt, Điền Tư từ từ cắm dương vật to dài của mình vào, Hồ Già nắm chặt lấy ga giường, miệng ư ử rên rỉ, huyệt nhỏ căng phồng, Điền Tư vừa nóng vừa cứng mà lấp đầy cô.
Trong dục vọng, Điền Tư vẫn nhẫn nhịn, anh hôn cô hỏi: "Có đau không? Có muốn anh động một chút không?"
Hồ Già chảy dâm thủy, cô banh huyệt nhỏ rồi nói với anh: "Muốn động... Mau cho em ăn gậy thịt lớn đi."
Điền Tư nhìn dáng vẻ yêu kiều của cô, hận không thể chết trên người cô.
______Edited by Koko