Bên ngoài căn phòng là mùa đông, bên trong căn phòng là mùa xuân, ẩm ướt, có hương tanh nồng, như thể có thứ gì đó sắp nhú mầm xuyên mặt đất.
Họ đang làm tình, chiếc giường cũ kỹ kêu cọt kẹt không ngừng, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, bộ phận sinh dục ướt nhẹp và quấn lấy nhau, như thể muốn làm cho đến chết. Hồ Già ngửa mặt lên thở dốc, nước mắt sinh lý chảy xuống: "Ha, a... sướng quá... lại sắp ra rồi... dương vật cứng quá, ư a!" Điền Tư đâm sâu một cái, cô co chân, siết chặt lấy anh, gót chân trắng nõn cọ lên xuống tấm lưng anh, khi lên đỉnh, Hồ Già liền rên rỉ một cách lung tung, nước mắt cô không ngừng rơi xuống, vừa như khóc vừa như cười.
Điền Tư hôn lên nước mắt của cô, lẩm bẩm nói: "Đừng khóc... Giai Giai, em thoải mái không? Anh muốn em thoải mái."
Khuôn mặt của Hồ Già ửng hồng, đầu óc cũng trở nên choáng váng, cô lắp bắp: "Thoải mái, thật sự rất thoải mái."
Anh cúi mắt cười, hôn lên đôi môi ướt át của cô.
Hai người hôn nhau một lúc, Điền Tư chống người dậy, rút cây gậy thịt có kích cỡ dọa người của mình ra.
Như mở nắp chai rượu vang, nút gỗ được rút ra, huyệt nhỏ của Hồ Già cũng phát ra tiếng "bộp", chất lỏng tình ái mềm mại trong suốt tuôn ra.
Hồ Già không khóc nữa, cô đỏ mặt, rên rỉ, ôm lấy đầu gối của mình, tạo dáng chữ "M" với đôi chân xinh đẹp, lộ ra lỗ nhỏ ướt đẫm hồng phấn thơm ngát với Điền Tư, cô vặn vẹo mông, xoa nắn hạch hoa, dùng giọng nói trầm thấp mềm mại quyến rũ anh: "Ưm, cún con giỏi quá... huyệt nhỏ bị đụ đến ướt nhẹp... a, nước lại chảy ra rồi... bên trong ngứa quá, giúp em liếm đi..."
Quả nhiên Điền Tư rất nghe lời, anh cúi xuống, chăm chú liếm láp huyệt nhỏ của cô.
Hồ Già luồn tay vào mái tóc của Điền Tư, nắm lấy mái tóc đen mềm mại của anh, bàn chân ngọc ngà nhẹ nhàng cọ lên mặt anh, đánh anh hai cái.
Anh không giận mà cũng không xấu hổ, coi mọi sự đụng chạm của cô như một ân huệ, dùng đôi môi và lưỡi mềm mại nhất để chiều chuộng cô, cô thoải mái, bông hoa nhỏ liền tuôn ra mật hoa cho anh ăn. Hồ Già nhìn chằm chằm lên trần nhà với ánh mắt mê loạn, trong cơn dục vọng, hơi thở cô gấp gáp, Điền Tư mút liếm cô, dùng lưỡi bắt chước dương vật ra vào cô, cô co gót chân, vẫn muốn nhiều hơn thế nữa.
Điền Tư mạnh mẽ hút một cái lên hột le của cô.
"Ưm a... chó hư!" Cô sướng đến mức chân cũng trở nên mềm nhũn, nũng nịu mắng anh.
Điền Tư lại ngậm hạch hoa của cô mút mát, anh ngước mắt lên nhìn cô, dùng đôi mắt hiền lành chứa đầy dục vọng khiến người ta phải nghẹt thở.
Vừa rồi, Điền Tư vẫn chưa thỏa mãn cô, ham muốn của anh khó có thể lấp đầy, dương vật vẫn còn dựng đứng, quy đầu nóng rực và sưng to, mã mắt nhỏ ra từng giọt, anh khó chịu nhíu mày, dùng đôi tay vụng về sóc lên sóc xuống, khi thực sự không chịu nổi nữa, anh ngẩng đầu lên một chút, cầu xin Hồ Già: "Giai Giai, chúng ta làm tình được không? Anh muốn em..."
Vì đã lâu không gặp nên anh như bị nghiện tình dục, tất cả tế bào trong cơ thể đều gào thét lên nói muốn cô, muốn được làm với cô.
Hồ Già nhìn thấy dục vọng điên cuồng đang lớn dần giữa chân mày anh, trong lòng nảy sinh lòng thương hại ngọt ngào.
Cô xoa xoa anh: "Sao mà lại đáng thương thế này?"
Điền Tư muốn dùng tư thế nữ ngồi trên, anh thích tư thế này nhất.
Hồ Già đè lên người anh, anh ôm cô, miệng lẩm bẩm gọi tên cô, mang theo cả sự khao khát: "Giai Giai, Giai Giai..."
Hồ Già bị anh đâm đến toàn thân đều mềm nhũn vô lực, bộ ngực trắng nõn mềm mại toát ra tầng mồ hôi ngọt ngào, như hoa anh đào trong đêm xuân, trắng sáng và mềm mại đến chói mắt, Điền Tư không chịu nổi sự quyến rũ ấy, anh hôn lên bầu ngực cô, nhẹ nhàng dùng răng ngậm lấy đầu vú hồng tròn của cô, mút mát như muốn hút ra sữa, Hồ Già nảy sinh ra chút lòng tốt, cô đưa người về phía trước, để anh ăn được nhiều hơn, "Ưm a, mút giỏi quá... cho cún con bú sữa nè... ưm... không được nữa, làm chậm một chút thôi... ư a a a..."
Điền Tư càng ra sức đâm vào.
Eo Hồ Già trở nên mềm nhũn, cô nằm trong lòng anh thở dốc, Điền Tư ngậm lấy vành tai cô, mơ hồ gọi cô: "Giai Giai?"
Cô không có sức nói chuyện với anh, chỉ ư ử vài tiếng, vòng tay ôm anh đã trở nên mệt mỏi, lỗ nhỏ nhớp nháp và trơn ướt, Điền Tư đưa đẩy eo, dương vật mãnh liệt như sóng cuồng đụ cô, hai người khăng khít và gắn chặt như thể đã bị nhào nặn thành một người, anh hôn lên tai cô, luyến tiếc nói: "Anh rất thích tư thế này... có thể vừa ôm em vừa làm."
Hồ Già dựa trong lòng anh, khóe miệng cô cong lên, nói một cách thật khẽ thật nhẹ: "Em cũng rất thích."
Điền Tư nghe thấy, mặt liền đỏ đến tận cổ, anh hôn lên môi cô như thể khát nước, đầu lưỡi anh luồn vào, nuốt xuống nước bọt của cô.
Hồ Già lại sắp đến, anh bóp chặt lấy mông cô, dùng sức ra vào khoảng chục lần.
"Ưm, a a a!" Hồ Già thở ra, ngón chân hồng hồng cũng co lại, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Quá sướng, cảm thấy như toàn thân đều nổi da gà, Hồ Già run rẩy không thể kiềm chế được, hang mật bên trong phun ra dòng nước nóng bỏng, xối lên quy đầu to lớn của anh, lối nhỏ ẩm nóng của cô nhanh chóng co thắt về phía trong, thành thịt mềm mại và gồ ghề hung hăng siết chặt dương vật của anh, như muốn kẹp gãy anh, lại như muốn ăn tươi nuốt sống anh, Điền Tư khẽ kêu lên một tiếng, anh cảm thấy mình như lên thiên đường, sướng đến tận xương tủy, anh chỉ biết mình phải ôm chặt Hồ Già, trong cơn mê man, anh lại vươn gậy thịt cứng ngắc đâm lên hàng chục cái, lưỡi đao bằng thịt này gần như muốn đâm vỡ cửa tử cung của cô.
Hồ Già đạp loạn hai chân, cô lại lên đỉnh một lần nữa, khoái cảm mãnh liệt đến mức khiến cô không thể thốt nên lời.
Lỗ nhỏ của cô càng siết chặt lấy anh, Điền Tư mở miệng kêu lên: "A... Giai Giai..."
Anh ôm lấy cô và xuất tinh, sự nhớ nhung và khao khát suốt mấy chục ngày qua biến thành đống tinh dịch trắng đặc được bắn ra, như muốn xuyên thủng lớp bao cao su.
Anh vẫn còn cắm bên trong cô, Hồ Già mơ hồ cảm thấy túi tinh của anh đã căng lên, cô nhìn vào gương mặt ấm áp của Điền Tư, biết rằng anh đang say đắm ngắm nhìn cô. Trong cơn dục vọng, Hồ Già ôm chặt lấy anh, chủ động hôn anh, lưỡi tìm đến lưỡi anh, quấn quýt lấy nhau một cách dâm đãng. Điền Tư nhắm mắt lại, run rẩy thỏa mãn, dương vật bắn ra hết lần này đến lần khác, trái tim như bị kéo lên tận cửa thiên đường, có một cảm giác vui sướng đến tuyệt vọng.
Sau khi kết thúc, Điền Tư vẫn ôm lấy cô.
Hồ Già sờ lên hầu kết của anh, nhỏ giọng nói với anh: "Vừa rồi cảm giác tốt quá."
Điền Tư xấu hổ đến mức không biết phải nói gì, đây là lần đầu tiên cô khen anh sau khi làm chuyện ấy, anh cong cong khóe miệng, tai lại rất thành thật mà đỏ ửng lên.
Hồ Già bật hai tiếng cười, cô gãi gãi cằm Điền Tư rồi nói: "Dễ xấu hổ như vậy, đúng là biến thành một chú chó con rồi hả?" Điền Tư cọ cọ vào cô, dương vật lại như muốn ngóc đầu dậy, Hồ Già hừ một tiếng rồi hỏi anh: "Lại cương rồi, có muốn làm nữa không?" Điền Tư thấy cô đã mềm nhũn không còn sức lực, anh dịu dàng nói: "Nghỉ ngơi thêm chút nữa đi." Hồ Già tạm thời được miễn vận động, cô nằm nghiêng người trong vòng tay anh rồi duỗi người một cái.
Cô ôm lấy anh rồi lẩm bẩm: "Cảm giác như đang mơ ấy."
"Ừm?" Điền Tư dùng ngón tay chải tóc cho cô, "Em nói gì cơ?"
Cô cảm thán: "Hôm qua lúc anh đột nhiên xuất hiện, em còn tưởng rằng mình thức đêm đến mức sinh ra ảo giác rồi chứ."
Anh để cô sờ vào mặt mình, "Bây giờ vẫn còn cảm thấy là ảo giác sao?" Hồ Già lắc đầu rồi hỏi anh: "Nói thật đi, anh lo lắng lắm phải không? Đạo diễn cứ nói phải giữ thêm một cảnh nữa, chúng em cứ quay mãi rồi hết giờ, trạm phát sóng lại đang sửa chữa, em không thể gọi cho anh được, anh chắc chắn là đã lo em gặp chuyện rồi, đúng không?" Điền Tư im lặng một lúc rồi thành thật gật đầu.
Hồ Già vỗ về anh: "Thôi mà, đừng suy nghĩ lung tung, bây giờ em không phải là vẫn ổn sao?"
Điền Tư sờ lên cổ tay cô rồi nhẹ nhàng hỏi: "Vòng tay lần trước tặng em đâu rồi, còn đeo không?"
"Em vẫn đang đeo mà, quay phim vất vả lắm, em sợ làm mất nó nên tạm để trong phòng ở rồi, em có tra ở trên mạng, vòng tay của anh là cầu cho em bình an, em chắc chắn sẽ đeo." Hồ Già nói đến đây thì thì thầm vào tai Điền Tư: "Hiện trường quay phim loạn lắm, cứ có người bị va đập rồi phải đưa vào viện, hôm qua còn có một anh thợ đèn bị ngã, em cố cẩn thận từng li từng tí, chẳng có chuyện gì cả đâu."
Nói xong, Hồ Già lại hối hận.
Đáng lẽ cô không nên nói với Điền Tư về chuyện quay phim của mình.
Quả nhiên là Điền Tư lại lo lắng, anh cố thương lượng: "Vậy anh sẽ ở lại đây bên em cho đến khi quay xong."
"Được mà, đều được hết." Hồ Già dỗ dành anh bằng giọng điệu mềm mại, "Thực ra cũng không nguy hiểm lắm đâu, không sao đâu mà."
"Vẫn phải cẩn thận chút, dạo này trời mưa, đường núi trơn." Điền Tư suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói, "Giả Giả, mẹ anh cũng gặp chuyện ở trong núi, trời mưa, bà ấy không đi vững nên ngã xuống rồi không cứu kịp. Trước đây khi em nói với anh là em sẽ đi quay phim trong núi, anh đã rất lo lắng, anh nói những điều này không phải là để dọa em, mà chỉ là muốn em chú ý an toàn, em biết không?"
Hồ Già im lặng.
Hóa ra là mẹ anh gặp chuyện ở trong núi.
Khó trách khi cô nói với anh là cô quay phim trong núi, anh tỏ ra rất bất an, anh sợ sẽ mất cô.
Hồ Già buồn bã một lúc rồi từ trên giường ngồi dậy, đẩy đẩy anh rồi nói: "Vậy em thề với anh được không, nhất định sau này em sẽ rất quý trọng sinh mệnh của mình, cực kỳ cực kỳ quý trọng sinh mệnh, vì anh, em sẽ trở thành người quý trọng sinh mệnh nhất thế giới." Điền Tư nghe xong thì nở một nụ cười, Hồ Già lại nói: "Em sẽ lén nói cho anh biết, em nguyện ý sống lâu hơn anh, vì như vậy, trong thế giới của anh, em sẽ không bao giờ chết, em sẽ không bao giờ rời xa anh, Điền Tư, như vậy có được không? Được không anh?"
Mắt Điền Tư cay cay, anh khàn giọng nói: "Được."
Anh biết cô còn nhỏ tuổi, những lời nói này ngây thơ và trong sáng, không đáng tin cậy, nhưng anh vẫn tin tưởng.
Hồ Già lười biếng nằm lại trong vòng tay của Điền Tư, nghịch ngón tay của anh, từ góc độ này, cô không nhìn thấy khuôn mặt của anh, không biết anh đang nghĩ ngợi đến muôn vàn điều gì . Mẹ anh qua đời rất đột ngột, cái chết đã mang bà đi, nhưng bố anh lại tự sát, Điền Bồi Anh bỏ rơi anh, một mình rời đi trước. Trong một khoảng thời gian rất dài, Điền Tư luôn có cảm giác không tin tưởng vào thế giới này, đối với anh, thể xác và tình cảm đều không đáng tin cậy, anh càng yêu Hồ Già bao nhiêu, anh càng sợ mất đi cô bấy nhiêu, cho đến hôm nay, cô nói với anh rằng cô nguyện ý sống lâu hơn anh, dù cô nói thật hay giả, trong khoảnh khắc ấy, cô đã trở thành phượng hoàng của anh, hòn đảo thiên đường của anh. Điền Tư thật đáng thương làm sao, cả đời này anh sẽ không bao giờ có thể rời xa cô.
______Edited by Koko