Bơi Đêm

Chương 152: Biến thành đá Vọng Phụ



(*Giải thích tiêu đề chương: Đá Vọng Phu là một truyền thuyết dân gian nổi tiếng của Trung Quốc (cũng giống bên Việt Nam mình có hòn Vọng Phu, nàng Tô thị á), với câu chuyện xoay quanh sự chờ đợi và lòng chung thủy của một người vợ đối với chồng mình. Chỗ này tác giả chuyển thành Vọng Phụ (đợi người vợ) của chàng trai đợi vợ mình trở zề.)

Điền Dục Mẫn đã chuyển về Xuân Hà Loan.

Cùng về với cô còn có chú mèo nhỏ của cô và mặt nạ người đất nung da đen của cô.

Điền Trọng Lân giúp cô treo chiếc mặt nạ đất nung da đen của bộ tộc lên tường rồi chăm chú nhìn một lúc lâu, ông thấy khuôn mặt người trông rất buồn cười, mắt thì vểnh lên, mũi thì như thông trời vậy, miệng rộng môi dày, răng thì thưa thớt, khuôn mặt to với chiếc miệng rộng này cứ trừng trừng nhìn ông, trên đầu còn đứng ba bức tượng nhỏ hát rong vui mừng, Điền Trọng Lân cười thầm trong lòng, quay đầu hỏi Điền Dục Mẫn: "Cái mặt nạ này cũng khá thú vị, con lấy ở đâu vậy?"

Điền Dục Mẫn vuốt ve chú mèo nhỏ, ngẩng đầu lên trả lời ông: "Là anh Hai mang về từ châu Phi, anh ấy nói..."

Điền Trọng Lân hỏi: "Anh con nói gì?" Điền Dục Mẫn nhìn mặt nạ, rồi lại nhìn Điền Trọng Lân, cô nhỏ giọng nói: "Trông giống bố."

Nét mặt Điền Trọng Lân có hơi cứng lại, ông lùi lại một bước để nhìn rõ hơn khuôn mặt người da đen rồi lắc đầu cười mắng: "Thằng nhóc thối này, nếu bố giống nó, vậy ba đứa con chính là mấy người nhỏ đứng trên đầu bố vừa hát vừa nhảy!" Nói xong, con mèo từ tay Điền Dục Mẫn nhảy phắt lên, nhảy lên ghế rồi lắc lư trái phải, kéo dài thân hình của mình, trông giống như một bức tượng hát rong tinh nghịch và linh động. Hai người nhìn con mèo, trong lòng đều có chút buồn cười.

Điền Dục Mẫn cầm giấy xác nhận thụ lý, không phải là giấy xác nhận lập án.

Đồn cảnh sát kiêng dè chức vụ của Kỳ cục trưởng rồi lại nghĩ rằng họ là vợ chồng, cuối cùng vẫn không lập án.

Kỳ Chấn Quảng vào đồn cảnh sát, lăn qua lộn lại như một miếng thịt quay (*) rồi lại ra ngoài như một người bình thường. Điền Trọng Lân biết chuyện liền trực tiếp gọi cho cấp trên của họ, yêu cầu đồn cảnh sát đưa ra giấy thông báo không lập án, để ông có thể truy cứu trách nhiệm sau này, qua điện thoại, đối phương liên tục xin lỗi Điền Trọng Lân rồi lại quay lại gọi cho đồn cảnh sát, quát mắng mấy viên cảnh sát trẻ một trận, ngay ngày hôm đó, Điền Dục Mẫn nhận được thông báo lập án, Điền Trọng Lân lại giúp cô thuê luật sư, vụ kiện của cô sẽ không dễ thắng, họ đã chuẩn bị cho cuộc chiến kéo dài, Điền Bồi Anh bảo dì Tiểu Cầm mỗi ngày đều nấu canh cho Điền Dục Mẫn, ông nói đây là vì bảo đảm công tác hậu cần thật tốt, Điền Dục Mẫn cong môi cười.

(*Từ gốc là "滚刀肉" (cổn đao nhục) trong tiếng Trung có hai nghĩa. Nghĩa đầu tiên là chỉ một kỹ thuật nấu ăn theo phương pháp truyền thống của Trung Quốc, trong đó thịt được chần nhanh trong nước sôi trước khi xào. Cụm từ này cũng được sử dụng để mô tả tình huống mà ai đó đang phải đối mặt với áp lực cực độ hoặc bị chỉ trích gay gắt. Ngụ ý rằng người đó đang bị "luộc" hoặc "nấu" dưới những hoàn cảnh khó khăn.)

Mấy ngày nay, Điền Tư vẫn không liên lạc được với Hồ Già, anh gọi điện cho cô không được, tin nhắn WeChat lại càng như đá chìm đáy biển.

Anh tự an ủi mình, có lẽ Hồ Già đã về Dũng Thành, chỉ là cô ấy quá mệt mỏi, về nhà liền ngủ, lười dùng điện thoại. Với ý nghĩ này, Điền Tư đã đến nhà Hồ Già tìm cô một lần, anh gõ cửa rất lâu mà không có ai trả lời, cánh cửa bên cạnh lại "cạch" một tiếng mở ra, một ông chú mặc áo ngủ nhung san hô bước ra, đỏ mắt mắng anh: "Gõ gõ gõ! Gõ nữa là cả tòa nhà này sẽ bị anh đánh thức! Gia đình này đã hơn hai tuần không về rồi! Anh còn gõ nữa là tôi báo cảnh sát đấy!"

Nói xong, ông chú đó đóng sầm cửa, bước chân lẹp xà lẹp xẹp quay trở về phòng.

Điền Tư nhìn tấm thảm bẩn bám đầy bụi trước cửa nhà cô, bồn chồn lo lắng.

Hôm nay, Điền Tư đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại.

Anh gọi điện cho đoàn làm phim, đường dây điện thoại đều không thông, anh lên Weibo Douyin tìm tài khoản chính thức của bộ phim, phát hiện rằng tất cả cập nhật đều đã dừng lại từ tuần trước nữa, Điền Tư càng nghĩ càng hoảng sợ, anh sợ Hồ Già thực sự mất tích, anh lại xem kỹ lại lịch sử trò chuyện WeChat của họ, tìm ra vị trí quay phim, anh thu dọn hành lý một cách đơn giản, mua vé tàu cao tốc gần nhất rồi chiều liền đi luôn. Điền Trọng Lân đang bận xem hồ sơ ly hôn trong phòng đọc sách, Điền Tư nói rằng mình sẽ đi xa, ông cũng không ngẩng đầu, chỉ nhấc nửa mí mắt nhìn anh: "Vậy cháu đi đi, nhớ chú ý an toàn."

Điền Tư không ngờ rằng ông sẽ đồng ý nhẹ nhàng như vậy mà không hỏi gì thêm, ngoài ngạc nhiên thì còn càng thấy có chút không quen.

Điền Trọng Lân lại liếc nhìn anh một cái: "Không phải vội đi sao? Sao còn chưa đi?"

Điền Tư vâng một tiếng rồi nhẹ giọng nói: "Cháu sẽ về sớm."

Điền Trọng Lân nhấp ngụm trà rồi gật đầu.

Địa điểm quay phim xa xôi và hẻo lánh, Điền Tư ra khỏi ga tàu cao tốc còn phải đi xe hơn ba tiếng nữa.

Tài xế taxi nhận được một đơn hàng lớn, tâm trạng đương nhiên là rất phấn chấn, anh ta liếc nhìn Điền Tư qua trong gương chiếu hậu, thấy anh trẻ tuổi và tuấn tú, dáng vẻ nổi bật nên cũng mở lời trò chuyện với Điền Tư: "Chàng trai này nhìn không giống như người địa phương, cậu đến đây chơi à?"

Điền Tư đang nghĩ về Hồ Già, nghe thấy tài xế nói chuyện với mình, anh cũng lịch sự đáp lại: "Em đến đây tìm bạn gái."

Tài xế gật đầu rồi hỏi anh như thể rất có kinh nghiệm: "Gặp mặt bạn gái qua mạng à?"

Điền Tư có chút muốn cười: "Không phải ạ."

Tài xế nghe xong, vẫn gật gù nói với Điền Tư: "Đi xa đến vậy để tìm bạn gái, cũng nặng tình đó."

Xe chạy lên đường núi thì xóc xóc nảy nảy, tài xế lại hỏi Điền Tư: "Bạn gái cậu làm gì? Đến đây để dạy học vùng nông thôn à?"

Điền Tư nhớ đến Hồ Già, khóe miệng liền vô thức cong lên, anh nói với tài xế: "Cô ấy đến đây để quay phim." Tài xế không ngờ Điền Tư lại trả lời như vậy, anh ấy tò mò hỏi lại anh: "Trời ơi! Quay phim! Giỏi vậy sao? Khó trách cậu lại trông mong mà chạy đến tận đây! Ở đây còn có người đang quay phim sao! Sao tôi không biết ở đây đang quay phim nhỉ? Quay phim gì vậy? Có phải phim điện ảnh không?"

Điền Tư uyển chuyển nói: "Là phim điện ảnh, phim vẫn đang quay, cụ thể thì em cũng không rõ lắm."

Tài xế đang lắc lư lên xuống, miệng vẫn lẩm bẩm: "Bạn gái cậu giỏi ghê!"

Tài xế nói chuyện với Điền Tư suốt dọc đường.

Điền Tư vốn trong lòng còn có chút gấp gáp, vì có tài xế bên cạnh trò chuyện nên cũng đỡ hơn nhiều.

Vị trí Hồ Già đưa cho anh rất mơ hồ, Điền Tư chỉ biết rằng cô đang quay phim ở một thị trấn nhỏ, địa điểm cụ thể thì không rõ ràng, anh tìm đến, hỏi cảnh sát trong đồn rằng có biết ở đây có đoàn phim nào không, cảnh sát nhìn anh rồi chỉ về phía nam thị trấn, "Ở đó có một ngọn núi, đoàn phim đang quay phim ở trên núi, anh tự đi tìm đi." Điền Tư sau khi biết thật sự có một đoàn phim thì trong lòng cũng yên tâm hơn, anh cảm ơn họ rồi vội vàng lên núi.

Đoàn phim quả nhiên là ở trên núi.

Trời đã tối, không khí ở trên núi lạnh buốt, Điền Tư lo Hồ Già mặc ít sẽ bị cảm lạnh.

Lúc này, đạo diễn vừa cho họ nghỉ để ăn cơm, tất cả mọi người trong đoàn đều ngồi dưới đất ăn cơm mà không màng hình tượng, cũng có những người thợ đang tháo đường ray, những ống thép khung lớn được tháo ra từng cái một. Hồ Già chỉ là một diễn viên quần chúng không có tiếng tăm gì, Điền Tư không tìm thấy cô nên đành phải hỏi người trong đoàn xem diễn viên quần chúng ăn cơm ở đâu, người đó vẫn còn nhai cơm trong miệng, mắt liếc nhìn, tay chỉ cho Điền Tư một hướng bên ngoài, anh ngẩng đầu nhìn qua, vừa đúng lúc nhìn thấy Hồ Già, cô lẫn giữa đám đông, trên người khoác chiếc áo lông vũ của anh, tay cầm một hộp cơm nhựa vuông vức, giữa tiếng ồn ào, cô yên lặng ngước nhìn ánh đèn sáng như băng, ánh sáng dịu dàng trên khuôn mặt cô như là điện và sương trên một bình nguyên xa xôi. Điền Tư chỉ nhìn cô, trong lòng dâng lên một thứ tình cảm dịu dàng mà mãnh liệt đến không thể tưởng tượng được, như biển như cát, nuốt chửng lấy anh.

______Edited by Koko

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv