"... Tất cả đều do nó đánh sao?"
Dưới ánh đèn, Điền Dục Mẫn hơi cúi đầu, im lặng thừa nhận.
Trong lòng Điền Trọng Lân có thứ gì đó sụp đổ, những tảng đá nặng nề lăn ầm ầm xuống, gần như đã đè chết ông.
Con gái ông bị người ta đánh đến thảm thương như vậy mà cũng không chịu cầu cứu ông, ông phải là một người cha thất bại đến mức nào? Điền Trọng Lân lần đầu tiên đối diện với con gái mà mất đi khả năng ngôn ngữ, ông nắm chặt chiếc khăn ấm, trong miệng khô khốc đến mức không nói nên lời. Trời quá lạnh, dù trong phòng tắm có bật máy sưởi nhưng chiếc khăn vẫn từ từ nguội lạnh và khô dần. Điền Trọng Lân cúi lưng rồi lại vắt thêm khăn, ông từ từ ngồi xuống, nâng tay lên, cẩn thận lau người cho Điền Dục Mẫn, chiếc khăn vừa chạm vào đầu gối sưng tím của cô, cô liền nhíu mày, co người lại, động tác của Điền Trọng Lân đành phải nhẹ nhàng hơn.
Khi lau người, phòng tắm trở nên yên ắng, im lặng đến mức như có ai đó đang trốn vào trong chăn không dám khóc thành tiếng.
Khi đi ra ngoài, Điền Dục Mẫn không nói chuyện với Điền Trọng Lân.
Điền Trọng Lân trốn trong phòng tắm rửa mặt, đeo kính lão rồi chậm rãi bước ra.
Ông khẽ hỏi Điền Dục Mẫn: "Giấy xác nhận họ ghi cho con ở đâu? Lấy ra cho bố xem."
Cô lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm vào mặt ông, như muốn sàng lọc ra ý đồ thực sự từ biểu cảm của ông: "Tại sao bố lại muốn xem giấy xác nhận?"
Điền Trọng Lân nhìn thấy trong mắt Điền Dục Mẫn toàn là sự xa cách và phòng bị với ông, trong lòng ông lại có một hòn đá lăn xuống, ngón tay vô thức xoa nắm đầu gậy, đây là động tác quen thuộc của ông khi lo lắng, qua một lúc lâu, Điền Trọng Lân cuối cùng cũng nói: "Tiểu Mẫn, bố xin lỗi con, là bố chưa nắm rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc mà đã bảo con rút đơn, đây là lỗi của bố, xin lỗi con. Bây giờ bố ở đây bên cạnh con, con kể lại cho bố nghe từ đầu đến cuối, chúng ta nên xử lý thế nào thì sẽ xử lý thế đó, con đừng sợ, bố sẽ nghĩ cách giúp con."
Điền Dục Mẫn nhìn những nếp nhăn trên mặt Điền Trọng Lân, trong lòng cô cảm thấy chua xót.
Bố xin lỗi cô nhưng cô không có cảm giác nhẹ nhõm như tưởng tượng, ngược lại còn có chút bối rối và buồn bã.
Cô bị cưỡng hiếp, nhưng cô không biết phải nói chuyện này với Điền Trọng Lân thế nào. Hai ngày nay, cô thực sự có chút mệt mỏi, không muốn kể lại với người khác chuyện mình bị Kỳ Chấn Quang đè xuống, bị anh ta lột sạch quần áo ra sao, cô cảm thấy mình như bị tổn thương một lần nữa, cô sợ rằng mình sẽ gặp ác mộng, cô sợ mình mơ thấy Kỳ Chấn Quang, cô sợ mình không thoát ra được.
Nghĩ đến đây, Điền Dục Mẫn khàn giọng nói: "Con thực sự không biết phải nói thế nào."
Cô đứng dậy đi tìm giấy xác nhận, nhân tiện cũng lau đi nước mắt, "Giấy xác nhận ở đây, bố muốn xem thì cứ xem đi."
Điền Trọng Lân cúi đầu nhìn, những dòng chữ trên giấy xác nhận tiếp nhận vụ án ngắn gọn như một bài thơ Tống, hai chữ "cưỡng hiếp" như là từ khóa trong bài thơ ấy, nóng bỏng in vào tầm mắt Điền Trọng Lân, Điền Trọng Lân vừa nhìn chữ, vừa ngẩng đầu lên nhìn Điền Dục Mẫn, biểu cảm trên khuôn mặt của ông từ từ tan rã, cảm xúc từ lông mày, khóe mắt, khóe miệng rơi xuống rồi lại ẩn vào trong những nếp nhăn. Con gái của ông bị người ta đánh, bị người ta cưỡng hiếp, ông lại còn tưởng chỉ là cãi vã vợ chồng, Điền Trọng Lân chưa bao giờ thấy mình ngu xuẩn đến thế.
Thái dương Điền Trọng Lân bắt đầu đau.
Điền Trọng Lân hỏi cô: "Con định kiện nó sao?"
Cô nhìn sàn nhà rồi chậm rãi nói: "Con định bắt anh ta ngồi tù."
Điền Trọng Lân cân nhắc từ ngữ, "Đây là lần đầu tiên nó... làm vậy với con sao?"
Cô nhắm mắt lại rồi trả lời một cách rất khó khăn: "Không phải lần đầu, trước đây cũng đã từng xảy ra rồi, con không nhớ rõ là đã bao nhiêu lần nữa."
Bàn tay Điền Trọng Lân siết chặt lại, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, "Trước đây nó có đánh con không? Nó có thường xuyên đánh con không?"
Các khớp xương trên người Điền Dục Mẫn lại đau nhức, lưng cô như bị Kỳ Chấn Quang đè lên, cô chỉ có thể khàn giọng nói: "Khi ép buộc con, anh ta sẽ đánh con." Điền Trọng Lân nhíu mày hỏi tiếp: "Bắt đầu từ khi nào?" Điền Dục Mẫn đau đớn đến mức cổ họng cũng trở nên khản đặc: "Bố hỏi làm con rất đau khổ, con không muốn nói nữa, con mệt rồi, con đã kể với cảnh sát rất nhiều lần rồi, mỗi lần nói con lại đau khổ thêm một chút, con thực sự mệt mỏi lắm, con muốn được nghỉ ngơi."
Nói xong, cô không nhìn biểu cảm của Điền Trọng Lân nữa mà lê thân thể nặng nề từng bước, từng bước đi về phòng.
Điền Dục Mẫn đau đớn nhắm mắt lại, trốn vào trong chăn rồi chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày này, Điền Dục Mẫn đều tránh né giao tiếp với Điền Trọng Lân.
Họ nói với nhau vài ba câu, hai người không hợp nhau nên nói đến cuối cùng, cô luôn cảm thấy tức giận.
Điền Trọng Lân biết mình không được con gái đối đãi tốt, cũng làm như một người vô hình ở nhà, chỉ im lặng nấu cơm, đun nước cho cô. Tối đi ngủ, Điền Trọng Lân cũng không về Xuân Hà Loan, ông mở nhiệt độ điều hòa cao hơn rồi đắp cái chăn len nằm ngủ tạm trên ghế sofa. Điền Dục Mẫn dậy vào lúc giữa đêm, cô nhìn thấy cha mình nhẫn nhịn nằm co mình trên chiếc sofa, trong lòng rất không nỡ, cô muốn khuyên ông quay trở về, Điền Trọng Lân trở mình, đôi mắt lờ mờ nhìn thấy Điền Dục Mẫn, ông vội chống người dậy, miệng lẩm bẩm: "Sao lại dậy rồi, sốt vẫn chưa giảm mà, mau về ngủ tiếp đi."
Điền Dục Mẫn không muốn để ông nhìn thấy sự quan tâm của mình nên cô cũng thu lại biểu cảm rồi quay về phòng ngủ.
Sáng hôm đó, cơn sốt của Điền Dục Mẫn đã giảm, thấy bên ngoài có nắng ấm, cô muốn xuống lầu đi dạo.
Điền Trọng Lân giúp cô mặc áo lông vũ, ông cũng vội vàng mặc áo khoác: "Bố cùng con đi xuống dưới đi dạo."
Điền Dục Mẫn nhàn nhạt nói: "Vẫn nên để con đi xuống một mình đi, miễn cho lát nữa lại cãi nhau, làm cả hai đều không vui."
Cô nói xong liền thấy Điền Trọng Lân nhíu đôi lông mày xám đậm, cô đành phải nói thêm: "Con sẽ không ra khỏi khu nhà, chỉ xuống dưới đi vài bước thôi, mấy phút nữa con sẽ lên ngay."
Điền Trọng Lân nghe cô nói vậy nên cũng đành để cô xuống dưới đi dạo.
Điền Dục Mẫn ra khỏi cửa, Điền Trọng Lân ở nhà làm những việc gia đình mà ông chưa từng làm.
Điền Trọng Lân thay ga giường cho cô, quét dọn phòng, máy hút bụi va vào chiếc tủ đầu giường, làm nó mở ra.
Ngăn kéo ấy như một cái lưỡi ranh mãnh, từ từ thè ra, Điền Trọng Lân thuận tay đẩy lại, ánh mắt lại nhìn thấy bên trong có thuốc Estazolam và Paroxetine, hơi thở của ông ngưng lại vài giây. Điền Trọng Lân từ từ kéo ngăn kéo ra, tay ông sờ lên hộp thuốc, nhiều thuốc đến vậy, viên nang, viên nén, hình tam giác, hình tròn, uống vào sẽ chóng mặt, uống vào sẽ đau bụng, uống vào sẽ muốn nôn, ông không biết con gái dựa vào những loại thuốc này như thế nào và chịu đựng những loại thuốc này ra làm sao.
Điền Trọng Lân càng nghĩ càng hoang mang, cảm thấy như con gái đã xa cách ông lắm rồi, như thể sẽ biến mất vậy.
Qua ba khắc đồng hồ, Điền Dục Mẫn vẫn chưa lên.
Điền Trọng Lân gọi điện cho cô không được, ông đứng bên cửa sổ, nhìn xuống khu nhà.
Điền Dục Mẫn lặng lẽ đứng bên bờ sông nhân tạo, cô mặc chiếc áo lông vũ màu xám bồ câu, như thể muốn tan vào lòng sông.
Điền Trọng Lân thực sự không biết Điền Dục Mẫn muốn làm gì, ông không dám chờ đợi nữa, vội vã khoác lên chiếc áo măng tô xuống lầu, ký ức về Điền Bồi Anh đúng lúc này lại tấn công ông, Điền Trọng Lân hoảng loạn vô cùng, ông chống gậy bước những bước dài, loạng choạng chạy về phía trước, cái chân đau làm cản trở khiến ông đi chậm không như một người thường, đi nhanh thì sẽ rất mất phong độ, những người khác đều nhìn ông chằm chằm, lòng bàn tay Điền Trọng Lân đổ đầy mồ hôi lạnh, ông hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của bọn họ.
Điền Dục Mẫn đang thẫn thờ suy nghĩ miên man thì đột nhiên bị cha cô kéo lùi về phía sau.
Điền Trọng Lân trừng mắt nhìn cô, như có sự tức giận và lo lắng vô cùng: "Bố gọi con, sao con không nghe thấy?"
Điền Dục Mẫn hoàn toàn không hiểu được thái độ của bố mình, cô chưa kịp nói gì thì Điền Trọng Lân lại nói: "Gọi điện cho con cũng không nghe máy, nói đi vài phút là về mà đứng đến giờ vẫn chưa lên, bệnh còn chưa khỏi hẳn đã đứng bên sông hứng gió, mau về đi!" Điền Dục Mẫn ngơ ngác chịu mắng, Điền Trọng Lân nhíu chặt đôi mày, kéo cô bước đi, lòng bàn tay ông toàn mồ hôi lạnh, cây gậy của ông gõ "cộp cộp" xuống đất, biểu cảm trên mặt thì cứng như một cục đá, chỉ có ông mới biết, ông rất hoảng loạn.
Lúc ngủ trưa, Điền Dục Mẫn phát hiện cha đã động vào ngăn kéo của cô.
Trong ngăn kéo toàn là thuốc mà cô uống, Điền Dục Mẫn nghĩ đến thái độ kỳ lạ của bố mình lúc nãy, trong lòng cô chỉ có cơn giận vì bị xâm phạm riêng tư, cô muốn vội vã đi ra nói chuyện với Điền Trọng Lân, hỏi ông rằng có phải ông đã lục ngăn kéo không. Nhưng rốt cuộc cô vẫn không dám, cô sợ bố sẽ trách mắng cô, hỏi ngược lại cô chuyện bệnh tật, suy đi nghĩ lại, Điền Dục Mẫn vẫn uống hai viên thuốc melatonin rồi trùm kín đầu ngủ, làm một kẻ hèn nhát, trốn vào trong giấc ngủ của mình.
Có lẽ là đã ngủ lâu đến cả một thế kỷ, Điền Trọng Lân mới đến gõ cửa.
Ông dùng tay gõ cửa hai cái, nhẹ nhàng gọi cô: "Ăn cơm thôi, Tiểu Mẫn."
Điền Dục Mẫn mệt mỏi mở mắt ra, trong căn phòng không bật đèn tối như hang động, cô lười lên tiếng, lười cử động, cô muốn để Điền Trọng Lân tự biết chán nản mà bỏ đi, cô lại có thể nhắm mắt lại rồi ngủ mãi mãi. Điền Trọng Lân thấy cô không đáp lại thì nhẹ nhàng cất bước chân đi ra ngoài. Thật tốt, Điền Dục Mẫn nghĩ thầm, thế giới của cô có thể yên tĩnh rồi.
Vài phút sau, Điền Trọng Lân lại vào.
Ông bật đèn lên, Điền Dục Mẫn bị ánh sáng chói vào mắt mà phải nhíu mày, mở mắt ra thấy thì ông đang kê bàn ăn lên giường.
Điền Trọng Lân rất ít khi cười, cơ mặt đã thoái hóa phần nào, ông méo miệng cố kéo khóe môi: "Không muốn dậy thì ăn ở trên giường đi."
Nói xong, ông lại chống gậy bước ra ngoài, đi từng bước nhỏ bưng cơm canh vào, ba món một canh, Điền Trọng Lân đi qua đi lại sáu chuyến như vậy, Điền Dục Mẫn nhìn cha mình, cô nghĩ một người cao lớn như vậy lại có thể đi lại cẩn thận và khép nép đến thế, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào chén canh ở trong tay, sợ sẽ làm đổ xuống đất. Lòng cô như ăn phải chanh, không biết nên nói là đang đau lòng chính mình hay đau lòng bố cô, cô cảm thấy mình như đã ăn phải chanh, còn ăn phải phần vỏ đắng rồi tới phần ruột chua lòm.
"Hôm nay trứng hấp vừa đủ, con nếm thử xem?"
Điền Trọng Lân ngồi bên mép giường rồi lại xích qua một chút, dùng động tác che giấu đi sự căng thẳng của mình.
Điền Dục Mẫn nhìn phần trứng hấp vàng óng, Điền Trọng Lân rắc hành lên trên rồi rưới dầu nóng và tưới nước tương hấp cá, hình thức này giống y chang như món trứng hấp mà mẹ cô hay làm, Điền Dục Mẫn dùng thìa xúc một muỗng rồi đưa vào miệng, ăn vào cũng vừa phải, răng lưỡi và yết hầu đều theo đó mà thỏa mãn.
Điền Dục Mẫn lại ăn thêm hai miếng trứng hấp rồi khẽ nói: "Giống như mẹ làm vậy."
Lông mày Điền Trọng Lân theo đó mà giãn ra: "Con ăn thêm con cá kia nữa đi, cá đen có dinh dưỡng, bồi bổ cơ thể."
Điền Dục Mẫn gật đầu, cô vội vàng xúc cơm vào trong miệng, muốn dùng cơm để kìm nén cảm xúc hỗn loạn ở trong lòng, nhưng cuối cùng sống mũi cô vẫn cay cay, khóe miệng lại bù đắp bằng cách mỉm cười, Điền Trọng Lân nhìn thấy, ông tưởng rằng tâm trạng cô có chuyển biến tốt, ông rũ mắt, lải nhải nói với cô: "Còn nhớ hồi con với anh con còn bé rất lười biếng, muốn ăn cơm ở trên giường, làm bài tập ở trên giường, bố tức giận mắng các con một trận, giờ con lớn rồi, bố lại mang cái bàn lên giường cho con, trong lòng con chắc cũng sẽ vui lên một chút chứ?"
Điền Dục Mẫn chua xót hỏi lại ông: "Sao bố lại nghĩ con vui?"
Tại sao bố lại nghĩ những mong muốn không được thỏa mãn khi còn nhỏ, lại có thể thỏa mãn được khi lớn lên chứ?
Những mong muốn của trẻ con có hạn sử dụng, tình yêu của cha cũng vậy, những thứ cô không có được lúc còn nhỏ, đến khi lớn lên có cho lại thì cũng đã muộn rồi.
Điền Dục Mẫn dùng đũa gạt hạt cơm, rất lâu sau cô mới nói: "Hồi nhỏ con sẽ vui, nhưng bây giờ thì không, con rất buồn, con biết bố đang lấy lòng con, nhưng con không muốn tha thứ cho bố, con ghét bố nói giúp Kỳ Chấn Quang, có lẽ con thực sự bị bệnh tâm thần rồi, khiến con muốn cãi nhau với bố mỗi ngày, con thực sự rất bực, rất khổ sở." Đang nói chuyện thì Điền Dục Mẫn lại nghẹn ngào vô cớ, vô số đêm không ngủ được, vô số khoảnh khắc âm thầm sụp đổ vì sự trách mắng của cha đều trào dâng, hóa thành từng giọt nước mắt rơi xuống.
Điền Trọng Lân im lặng một lúc, cuối cùng ông vỗ về lưng cô.
"Cứ khóc đi." Ông nói, "Buồn là chuyện bình thường, khóc ra rồi sẽ ổn thôi."
Có lẽ Điền Trọng Lân cũng cay mũi, ông rất chậm rãi mà xin lỗi Điền Dục Mẫn: "Là bố sai rồi, bố khiến con bị tổn thương mà cũng không dám tìm bố, bố không phải một người cha tốt, bố làm cha thất bại lắm, con nói đúng, có những thứ bố bù đắp cũng không được nữa, con không nên tha thứ cho bố, nhưng mà, Tiểu Mẫn, bố muốn nói với con, từ nay về sau, bố sẽ ủng hộ con vô điều kiện, con muốn làm gì thì làm, con muốn buồn thì cứ buồn, muốn giận thì cứ giận, muốn ly hôn thì ly hôn, bố sẽ tìm luật sư giúp con, đi kiện cùng con, nấu cơm giặt đồ cho con, con đừng sợ, mọi chuyện đều có bố chống đỡ, bố không muốn con khóc, bố chỉ muốn con vui vẻ..."
Nghe đến đây, Điền Dục Mẫn cuối cùng cũng òa khóc, gió nổi lên, lá cây ngoài cửa sổ vang lên như đang vỗ tay.
Điền Trọng Lân ôm lấy cô, bàn tay ấm áp và nhẹ nhàng vỗ vai cô, an ủi cô.
Những tiếc nuối hồi nhỏ không thể bù đắp lại được nữa, nhưng cô vẫn muốn được yêu thương.
______Edited by Koko