Điền Tư đến chung cư, vừa đúng lúc cũng nhìn thấy Điền Dục Mẫn.
Nói chính xác hơn là, nhìn thấy Điền Dục Mẫn chống gối, cúi người nôn mửa.
Cô vừa cắm chìa khóa vào ổ, còn chưa kịp xoay thì dạ dày đã trào ngược lên, cổ họng cũng theo đó mà quặn lại, cô nôn ra hết những thứ đã ăn. Điền Tư vội chạy đến vỗ lưng cô, Điền Dục Mẫn nôn đến mặt trở nên đỏ bừng, cô ho không ngừng, uống hai cốc nước ấm cũng không thấy đỡ. Điền Tư dọn dẹp đồ đạc xong liền đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ dùng nhiệt kế đo tai, cô sốt cao 40 độ, may mà không phải cúm A hay Covid. Điền Tư ở lại cùng Điền Dục Mẫn truyền mấy chai nước muối, cô cũng cảm thấy đỡ hơn một chút rồi bảo Điền Tư về nghỉ ngơi, nói rằng cô tự lo được.
Điền Tư kiên quyết đưa cô về, chăm sóc đến sáng rồi anh mới quay lại Xuân Hà Loan.
Điền Trọng Lân ngồi trong phòng khách, tự mình đánh cờ với chính mình.
Điền Tư về, Điền Trọng Lân ho một tiếng rồi nhấc mí mắt lên hỏi cậu: "Tìm thấy cô của cháu chưa?"
Điền Tư nói: "Tìm thấy rồi, tối qua cô sốt đến 40 độ, phải đưa đến bệnh viện truyền nước mới hạ xuống."
Điền Trọng Lân vốn đang cúi đầu đánh cờ, nghe xong lời này, ông ngẩng mặt lên hỏi Điền Tư: "Bây giờ nó thế nào rồi?"
Điền Tư cúi mắt nói: "Vẫn sốt nhẹ, cả người đều mê man." Điền Trọng Lân định nói gì đó, dì Tiểu Cầm bưng thuốc đến, ông liền nuốt lời lại rồi nhíu mày uống thuốc, đến khi trong bát chỉ còn lại ít bã thuốc, Điền Trọng Lân mới nói với Điền Tư: "Vậy ông qua đó xem nó thế nào." Điền Tư về đây chính là để nghe câu này của Điền Trọng Lân, giờ ông đã nói, Điền Tư lại lo ông sẽ cãi nhau với cô, khiến cho cô không vui. Điền Trọng Lân liếc nhìn Điền Tư rồi nhẹ nhàng nói: "Cháu yên tâm, ông sẽ không cãi nhau với cô cháu đâu."
Điền Trọng Lân đi ra khỏi cửa, Điền Tư vẫn ngồi trên ghế sofa một lúc.
Anh gọi điện cho Hồ Già không được, cô không nhắn tin cho anh, cũng không gọi điện, lúc đầu cô nói rằng quay một tuần sẽ về, giờ đã đến lúc rồi, theo lý thuyết thì phim đã quay xong nhưng Điền Tư lại không có tin tức gì của cô ấy. Trong lòng anh có chút bận tâm nhưng chỉ có thể tự an ủi mình rằng có lẽ là có thêm cảnh quay đột xuất, biết đâu vài ngày nữa cô sẽ về.
Anh đang nghĩ như vậy thì dì Tiểu Cầm bước ra, thu bát thuốc của Điền Trọng Lân.
Dì không thấy Điền Trọng Lân đâu nên hỏi Điền Tư: "Ông cụ đâu rồi? Vừa nãy vẫn còn ở đây mà."
Điền Tư nói: "Ông nội cháu đi thăm cô rồi." Dì Tiểu Cầm nhướn mày, ngạc nhiên nói: "Đi rồi à? Tối qua ông cụ lo lắng cả đêm không ngủ được, đi qua đi lại khắp phòng, giờ lại đi rồi sao?" Hai người nhìn nhau, Điền Tư ngớ ra một lúc rồi lặp lại lời của dì: "Cả đêm không ngủ? Còn đi qua đi lại?" Lúc này, cách đó vài cây số, Điền Trọng Lân ngồi trong xe, vô cớ lại hắt hơi một cái, ông nghĩ rằng có lẽ là mình bị lạnh.
Điền Trọng Lân có chìa khóa căn hộ của Điền Dục Mẫn.
Điền Dục Mẫn đang ngủ mê man, ông vào phòng liền nhẹ nhàng bước đến bên giường nhìn cô.
Điền Dục Mẫn ngủ đến mơ màng, mở mắt thấy Điền Trọng Lân đứng bên đầu giường như một thẩm phán tử hình, cô sặc nước bọt rồi lại ho lên, mặt lập tức đỏ bừng. Điền Trọng Lân vừa vỗ lưng, vừa rót nước, Điền Dục Mẫn thở hổn hển uống nước rồi nuốt xuống một cách khó nhọc, miệng cô có chút oán trách: "Bố, bố đến sao cũng không nói câu nào?"
Điền Trọng Lân nghiêm mặt nói: "Con ngủ rồi, bố biết nói thế nào?"
Điền Dục Mẫn mím môi, cô thầm nghĩ bố mình quả nhiên vẫn là bố mình, trong lòng lại thầm bực bội.
Điền Trọng Lân kéo chăn cho cô: "Tay chân đều thò ra ngoài như thế thì sao mà khỏi được? Lớn đến vậy rồi mà vẫn không biết tự chăm sóc mình, nhà cửa lộn xộn thế này mà cũng không biết dọn dẹp." Cổ họng Điền Dục Mẫn như có lửa đốt, cô nhíu mày nói: "Nếu bố đến đây để dạy dỗ con, vậy bố có thể đi được rồi, con mệt lắm, không nghe nổi đâu." Điền Trọng Lân nghe xong liền cảm thấy không vui, ông nhíu mày nhìn cô, Điền Dục Mẫn chỉ nhắm mắt ngủ.
Một lúc sau, Điền Trọng Lân lại thở dài.
Ông nói như nhượng bộ: "Dù có lộn xộn thì bố cũng đã dọn dẹp cho con rồi, trưa muốn ăn gì để bố nấu cho."
Điền Dục Mẫn không đáp, cô nửa nhắm mắt, nửa mệt mỏi cuộn mình trên giường. Điền Trọng Lân nói: "Con không nói là bố tùy tiện nấu đấy nhé."
Lúc bệnh là lúc mà con người trở nên yếu đuối nhất, Điền Dục Mẫn mím môi khẽ nói: "Con muốn ăn trứng hấp." Nói xong, cô lại lẩm bẩm thêm: "Loại mà mẹ hay làm hồi trước ấy." Điền Dục Mẫn nằm trên giường, đôi mắt ươn ướt nhìn chằm chằm vào đèn trần, Điền Trọng Lân nhìn thấy tia máu trong mắt cô, trong lòng ông dâng lên một nỗi chua xót khó tả, tình cảm như chất chồng, ông có chút nghẹn lời, chỉ có thể từ từ đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng bước ra ngoài rồi khép cửa lại cho cô.
Khoảng hơn một tiếng sau, Điền Trọng Lân lại gõ cửa: "Ra ăn cơm."
Điền Dục Mẫn lê người bước ra ngoài, liếc nhìn ba món một canh trên bàn ăn, món trứng hấp màu vàng sáp và lồi lõm, rõ ràng là đã hấp quá lửa. Canh gà hoa đông trùng hạ thảo thì trong vắt, nhìn giống như nước tẩy rửa gà. Điền Dục Mẫn xúc một thìa trứng hấp rồi lại uống một ngụm canh. Trong canh, Điền Trọng Lân đã cho nhiều gừng già, Điền Dục Mẫn bị cay đến mức chóp mũi cũng toát mồ hôi, nước mũi cũng theo đó mà chực trào ra, cô hít hít mũi.
Điền Trọng Lân nhìn chằm chằm cô rồi hỏi: "Vị thế nào?"
Điền Dục Mẫn nói: "Trứng hấp già rồi, canh thì ít muối quá."
Điền Trọng Lân lại múc cho cô một bát canh gà: "Bệnh thì phải ăn nhạt vào."
Điền Dục Mẫn nhận lấy bát canh nhưng không cầm thìa, cô nhìn Điền Trọng Lân, chờ ông nói tiếp.
Điền Trọng Lân nhíu mày nói: "Ăn cơm thì ăn cơm đi, nhìn bố làm gì? Mau ăn đi, ăn nhiều trứng và rau một chút."
Nói xong, Điền Trọng Lân gắp hai đũa cải trắng Hàng Châu cho cô, miệng thúc giục cô mau ăn nhưng chính ông cũng tháo kính lão, cúi đầu ăn cơm, miệng nhai rất nhỏ, trông có vẻ như ăn không được ngon miệng. Điền Dục Mẫn lén quan sát bố mình, cô nghĩ mỗi lần ông gắp canh thêm cơm cho cô đều sẽ nhân cơ hội nói ra mấy lời dạy dỗ cô, lần này ông lại chẳng nói gì cả.
Ăn xong, Điền Dục Mẫn đuổi Điền Trọng Lân về, Điền Trọng Lân nói: "Không gấp."
Điền Dục Mẫn nghĩ đến chuyện hôm qua, trong lòng vẫn còn cảm giác bức bối, sợ rằng Điền Trọng Lân lại đến cầu tình giúp Kỳ Chấn Quang, cô cũng lười nói chuyện với Điền Trọng Lân, chỉ ngồi cùng ông trên ghế sofa xem tin tức quốc tế một lúc, cô nghĩ đợi Điền Trọng Lân vừa mở miệng, cô sẽ trốn vào phòng ngủ, nào ngờ rằng Điền Trọng Lân chẳng nói gì cả, thật khiến cô cảm thấy nóng ruột.
Lúc này, Điền Trọng Lân lại ho một tiếng rồi uống một ngụm nước.
Điền Dục Mẫn rũ mắt xuống, thầm nghĩ chắc ông lại sắp nói mấy điều cô không muốn nghe rồi.
Quả nhiên là Điền Trọng Lân dùng khóe mắt nhìn cô rồi nghiêng đầu hỏi: "Có phải là nên uống thuốc đo thân nhiệt rồi không?"
Điền Dục Mẫn ngẩn người một lúc rồi mới nói: "Vâng, cũng phải ạ." Điền Trọng Lân gật gật đầu, ông chống gậy, chậm rãi bước ra ngoài lấy thuốc và lấy nước, chầm chậm bưng vào cho cô. Điền Dục Mẫn chịu không nổi được sự đối đãi này, cô loạng choạng đứng dậy, vừa mừng vừa sợ mà nuốt viên thuốc, Điền Trọng Lân sờ trán cô, trầm ngâm một lúc rồi trầm giọng nói: "Vẫn còn hơi nóng, con ngủ thêm một lúc nữa đi." Điền Dục Mẫn không dám cãi lại, cô quay về ngủ thêm khoảng một tiếng.
Người đang sốt nên ngủ chắc chắn sẽ không được yên giấc.
Điền Dục Mẫn cảm thấy mình như bị một tảng đá hoa cương đè lên, thở không nổi, cô lại mơ thấy chuyện của nhiều năm trước.
Lúc đó, cô 25, 26 tuổi, mẹ mất, Điền Trọng Lân cũng ít quan tâm đến cô. Có một hôm, ông sắp xếp một bàn tiệc, nói là giới thiệu vài vị trưởng bối cho cô quen biết. Điền Dục Mẫn sợ nhất là phải nói chuyện với mấy chú bác đó, chào hỏi xong, cô ngồi im lặng trên ghế sofa, ánh mắt lướt qua những bông lan rậm rạp, như trốn tránh mà nhìn ra bên ngoài rồi cô nhìn thấy Kỳ Chấn Quang, anh ta bước vào phòng, cười với cô, miệng nói nhẹ nhàng một câu, đây không phải là bạn cũ sao? Điền Dục Mẫn đối mặt với ánh mắt của bố mới biết bữa tiệc này là để giới thiệu Kỳ Chấn Quang cho cô.
Sau ngày đó, Kỳ Chấn Quang thường xuyên tìm đến Điền Dục Mẫn, rồi sau đó, Kỳ Chấn Quang cầu hôn cô, Điền Dục Mẫn rất lúng túng, cô hỏi Điền Trọng Lân rằng cô nên làm sao cho phải, Điền Trọng Lân rũ mắt đánh cờ, nhàn nhạt nói với cô, Kỳ Chấn Quang tiền đồ xán lạn, môn đăng hộ đối với con, còn cùng là bạn đại học, hai đứa kết hôn thì còn gì thích hợp bằng. Nói xong, Điền Trọng Lân ngẩng mắt lên nhìn cô, cả người bình tĩnh và thận trọng như đang bàn một vụ làm ăn, lòng Điền Dục Mẫn trở nên lạnh lẽo và trống rỗng như bậc thềm dưới sân.
Rồi sau đó, cô cứ mơ hồ mà kết hôn, thật lòng cô không hề vui.
Tỉnh dậy, ga giường của Điền Dục Mẫn đều ướt đẫm mồ hôi.
Cô thay một bộ đồ ngủ khác, vật lộn đòi đi tắm, Điền Trọng Lân khuyên can nói: "Sốt thì không nên tắm."
Điền Dục Mẫn nghe được cũng coi như không nghe thấy, cô vẫn mở vòi hoa sen, đợi nước nóng lên, cô nói: "Người con toàn mồ hôi, khó chịu lắm."
"Vậy cũng không được tắm," Điền Trọng Lân tắt nước, từ từ cúi xuống, lấy ra một cái chậu, "Nếu thực sự khó chịu, để ta lấy khăn lau cho con vài cái." Điền Dục Mẫn không đáp, Điền Trọng Lân cho một ít nước nóng vào chậu, dùng tay thử nhiệt độ nước, giật một cái khăn cho cô. Điền Dục Mẫn thở dài, cô đành xắn tay áo quần lên, Điền Trọng Lân vừa vắt khăn, ngẩng đầu lên liền thấy trên người con gái những mảng bầm tím màu trà đen, giây phút đó, Điền Trọng Lân mở to mắt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng máu chảy róc rách trong tai.
______Edited by Koko