Đối diện với Kỳ Chấn Quảng, Điền Dục Mẫn cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân như bị đổ đầy cát.
Kỳ Chấn Quảng đứng chắn ánh sáng trước mặt cô như một bức bình phong, mái tóc mệt mỏi rủ xuống, cúi mắt nhìn cô.
Anh ta không nói gì, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người cô, trong mắt lấp lánh những tia sáng ái muội. Điền Dục Mẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ta phả vào người mình. Trong thoáng chốc, Điền Dục Mẫn cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, như thể có một ngày nào đó, Kỳ Chấn Quảng cũng uống rượu, ôm lấy cô và nói với cô rằng anh ta muốn có một đứa con. Nghĩ đến đây, Điền Dục Mẫn cảm thấy hoảng sợ, cửa đã mở, phần gạch mosaic ở huyền quan lộ ra, Điền Dục Mẫn muốn chạy vào nhà trốn, nhưng chân như bị ngắt điện, không thể bước đi.
Bàn tay Kỳ Chấn Quảng từ từ đưa lên, đặt lên tay nắm cửa.
Điện thoại đột nhiên reo vang.
Kỳ Chấn Quảng dừng lại hai giây rồi buông tay ra, nhíu mày khó chịu nghe điện thoại: "Alo?"
Điền Dục Mẫn như được ân xá, cô hồi phục lại chức năng cơ thể như vừa mới tỉnh giấc, đẩy cửa lách người vào trong, đóng sầm cửa lại, tựa lưng vào cửa rồi trượt xuống.
Kỳ Chấn Quảng dường như vẫn đang gọi điện thoại ở bên ngoài, anh ta không đi, Điền Dục Mẫn nghe mà lạnh sống lưng, toàn thân trở nên rét run, cô run rẩy ôm lấy cơ thể mình, không biết từ khi nào, mỗi khi Kỳ Chấn Quảng đến gần, cô đều cảm thấy khó chịu trong người, nhưng cô lại không nói ra được lý do, như thể quay trở lại thời tiểu học, cô lén đọc truyện trinh thám, bỏ lỡ những thông tin quan trọng nhất, khiến cô chỉ biết rằng mình nên đề phòng ai đó, nhưng lại không có bằng chứng.
Ngày hôm đó, Điền Dục Mẫn không ngủ ngon.
Cô nằm co ro yên lặng trên giường ba tiếng đồng hồ rồi lại dậy tìm thuốc uống.
Điền Dục Mẫn lấy thuốc an thần từ ngăn kéo đầu giường, uống một ngụm nước rồi nuốt hai viên thuốc vào một cách khó nhọc.
Cô nhìn những vỉ thuốc trong suốt đã bị bóp xẹp, trong lòng giật mình, cô đã đứt quãng uống nhiều thuốc như vậy. Những hộp thuốc trong ngăn kéo đầu giường chất chồng như gạch, rốt cuộc cô đã bắt đầu uống thuốc tâm thần từ khi nào? Và từ khi nào cô bắt đầu sợ Kỳ Chấn Quảng? Điền Dục Mẫn biết mình sống không hạnh phúc, gia đình cô quá ngột ngạt, bố cô luôn kiểm soát cô, nhưng bố không khiến cô sợ hãi, cô chỉ sợ Kỳ Chấn Quảng, cô sợ anh ta đến gần, sợ anh ta chạm vào cô. Chắc chắn cô đã quên điều gì đó, cô phải nhớ ra.
Điền Dục Mẫn nằm trên giường, đầu óc choáng váng như ngồi trên đu quay, thuốc an thần bắt đầu có tác dụng, cô chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, Điền Dục Mẫn trở lại căn nhà của Kỳ Chấn Quảng, cô bị người ta đuổi theo, ngã ngửa xuống.
Sàn nhà lạnh buốt, cô ngã xuống, đau như bị ai đó đá vào ngực.
Điền Dục Mẫn thét lên rồi tỉnh giấc.
Ngày hôm sau, Điền Trọng Lâm gọi cô về ăn cơm.
Điền Dục Mẫn đã trang điểm, cẩn thận dùng kem che khuyết điểm màu cam để che đi quầng thâm, trông cô tươi tắn như một bông hoa nhân tạo.
Điền Trọng Lâm đang viết chữ Khải lớn, ông ngẩng đầu nhìn thấy cô, hờ hững hỏi: "Tinh thần tốt hơn rồi à?" Điền Dục Mẫn mỉm cười, trong lòng cô u ám như lớp kính mờ, cô hy vọng rằng bố không nhìn ra nỗi buồn của mình, nhưng cũng hy vọng ông có thể phát hiện ra điều gì đó bất thường. Trong bữa trưa, Điền Trọng Lâm đưa cho cô và Điền Tư canh chim bồ câu như thường lệ, Điền Dục Mẫn đã uống thuốc paroxetine, tay không còn sức lực, không giữ nổi bát, bát canh chim bồ câu "keng" một tiếng rồi đổ lên bàn, nước canh màu hạnh nhân nhạt nhỏ giọt xuống sàn.
Điền Trọng Lâm nhíu mày, ánh mắt trách móc nhìn về phía cô.
Điền Dục Mẫn thấy bố mình nhíu mày, cô theo phản xạ xin lỗi: "Xin lỗi bố."
Trong thoáng chốc, cô như thu nhỏ lại rất nhanh, trở thành cô bé bị bố phạt đứng, ngồi xổm ở góc tường.
Điền Trọng Lâm không nói gì, vẫy tay gọi dì Tiểu Cầm: "Chảy xuống sàn rồi, cô lau sạch đi." Dì Tiểu Cầm tay chân nhẹ nhàng bước tới, cầm khăn lau định lau canh chim bồ câu. Điền Tư nhìn qua phần mặt bàn bẩn thỉu, mỉm cười nói với Điền Dục Mẫn và Điền Trọng Lâm: "Bát canh chim bồ câu này đổ rất đáng giá, nhìn trông giống như một chú mèo con." Dì Tiểu Cầm nghe vậy, nghiêng đầu nhìn vết nước canh trên bàn rồi cười nói: "Ồ, đúng thật, đây là đuôi, đây là đầu, trông giống như hệt một con mèo."
Điền Trọng Lâm liếc nhìn con mèo ở trên bàn, ông không nói gì, chỉ múc thêm một bát canh cho cô.
Điền Dục Mẫn cúi đầu nhìn bát canh, trong lòng có chút chua xót, nhu nhược và không cam lòng.
Cô ước gì mình có thể có cảm giác thư thái để phát hiện ra con mèo.
Sau bữa ăn, Điền Tư cùng Điền Dục Mẫn xem chương trình truyền hình.
Điền Tư xem điện thoại một lúc rồi nghiêng đầu hỏi cô: "Cô, cô có thích mèo không?"
Điền Dục Mẫn đang xem kênh tài liệu, cô không ngờ rằng Điền Tư lại hỏi như vậy, cô ngập ngừng một lúc mới nói: "Có."
Điền Tư cười, anh đưa điện thoại cho Điền Dục Mẫn xem, trên đó là một con mèo nhỏ xù xì, thân hình trắng muốt mềm mại, tai và đuôi là màu xám sữa dịu dàng, Điền Dục Mẫn nhìn liền cảm thấy dễ chịu, Điền Tư nói: "Mèo Ragdoll của bạn cháu đẻ con rồi, bạn ấy chăm sóc không xuể, muốn nhờ cháu giúp nuôi một con, ông nội lại không thích mèo, nếu cô thích, ngày mai cháu sẽ dành thời gian mang đến cho cô."
Điền Dục Mẫn cười nói: "Được thôi, nhưng cô chưa từng nuôi mèo, cũng không biết phải chăm sóc thế nào, sợ rằng sẽ nuôi không tốt."
Điền Tư nói: "Chuyện đó không khó, bây giờ trên mạng đều có hướng dẫn nuôi mèo, đều có video dạy học cả."
Điền Dục Mẫn vẫn còn do dự, Điền Tư lại nói: "Sống một mình, nuôi mèo cũng thú vị hơn."
Điền Dục Mẫn nghĩ đến nỗi sợ hãi ban đêm, cô thở dài nói: "Cô cũng muốn nuôi một con mèo."
Hai ngày sau, Điền Tư mang mèo đến cho cô.
Điền Dục Mẫn mở cửa, cô bị những túi đồ lớn nhỏ trên tay Điền Tư làm cho sửng sốt rồi mới vội mời cậu vào.
Điền Tư đặt lồng vận chuyển xuống, con mèo nhỏ bên trong kêu meo meo, Điền Dục Mẫn không nhịn được mà chọc chọc mũi nó rồi cười khẽ.
Điền Tư cũng nhướng mày, anh lật qua lật lại những thứ trong tay rồi nói với Điền Dục Mẫn: "Mèo con đã được tiêm vắc-xin rồi, đây là bát gốm để uống nước, đây là bát đựng thức ăn cho mèo, bát uống nước nên đặt ở nhiều nơi trong nhà, à, đây là thức ăn khô, hộp này là men vi sinh, mèo con tiêu hóa không tốt thì có thể rắc men vi sinh vào thức ăn cho mèo.."
Điền Dục Mẫn giơ tay ngăn lại, "Khoan đã, từ từ thôi, cô già rồi, cô phải ghi lại lời cháu nói."
Điền Tư lấy ra một tập tài liệu từ trong túi, trên đó đã ghi chú hết ý chính và các thông tin khác, "Không sao đâu, cháu đã tổng hợp hết rồi."
Điền Dục Mẫn tặc lưỡi, không biết nói gì với cháu trai của mình, trong lòng cô chỉ có sự thán phục. Điền Dục Mẫn thấy Điền Tư cẩn thận sắp xếp đồ chơi cho mèo, lại cho mèo con ăn đồ khô, trong lòng cô dần dần nảy sinh nghi ngờ, cô hỏi Điền Tư: "Con mèo này chắc không phải là bạn cháu tặng đúng không? Có phải cháu tự mua cho cô không?"
Trên mặt Điền Tư hiện lên vẻ ngượng ngùng khi bị phát hiện.
Cậu vuốt ve con mèo, có vẻ hơi ngại ngùng nói: "Vâng, cháu tự mua đấy ạ."
Điền Dục Mẫn không biết nói gì, cô và Điền Tư nhìn con mèo nhỏ vẫy đuôi, đi loanh quanh quanh trong lồng vận chuyển.
Điền Tư nhỏ giọng nói: "Cháu muốn cô vui hơn một chút, nuôi một con mèo có thể sẽ tốt hơn hay không?" Nói xong, Điền Tư lại cười nói: "Cứ xem như con mèo nhỏ này ngày hôm đó nhảy từ trên bàn xuống để chơi với cô đi, nó là con mèo của cô."
Điền Dục Mẫn nhìn con mèo nhỏ dưới đất, mắt cô dần đỏ lên, cô không dám để cho Điền Tư phát hiện, chỉ có thể khẽ nói: "Thật tốt quá, vậy hôm nay cô có thể ôm mèo ngủ rồi, cảm ơn cháu."
______Edited by Koko