Điền Dục Mẫn gọi chú mèo nhỏ của mình là Muội Muội.
Hai ngày đầu mới về nhà, nó như cầm gậy cảnh sát mà ngóc cao đuôi, tuần tra khắp nhà.
Điền Dục Mẫn trở thành một tiểu thái giám, bước chân theo sát Muội Muội, không có chủ kiến mà hầu hạ nó đi vệ sinh, khi Muội Muội có tâm trạng tốt thì sẽ như trốn mưa mà chui vào lòng Điền Dục Mẫn, đuôi từ từ vẫy, như một con rắn bò trên sàn nhà vào buổi trưa mùa hè. Điền Dục Mẫn nghe tiếng mèo kêu, cô cảm thấy mình như trở về thời thơ ấu, cô ghé sát tường rào, nhìn con mèo hoang bên cạnh lăn lộn trong bụi cỏ.
Trước đây cô thấp tha thấp thỏm muốn nuôi mèo, bây giờ cũng đã nuôi được rồi.
Ở một mức độ nào đó, điều này có phải đại diện cho việc cô không còn là một cô bé nhỏ nữa không?
Buổi chiều, Điền Dục Mẫn phải đến Sở Giáo dục báo cáo công việc.
Muội Muội ngủ say, bụng lộn ngược lên như một tấm thảm len, Điền Dục Mẫn thu dọn mấy cái lọ chai rồi rón rén ra khỏi cửa.
Đến tối cô trở về mở cửa, Muội Muội đã xé giấy ăn khắp phòng khách, cát mèo thì như mảnh pháo hoa, rải khắp đông tây nam bắc, Điền Dục Mẫn rất kiên nhẫn mà vuốt ve Muội Muội: "Em buồn vì chị không có nhà phải không?" Muội Muội kêu vài tiếng rồi vẫy đuôi, nghiêng người từ từ nằm xuống, đôi mắt xanh lấp lánh chiếu vào mắt Điền Dục Mẫn, cô nhẹ nhàng gãi bụng nó, trong lòng là vô ngàn yêu thương, cô nghĩ mình cũng nên như người khác lắp camera trong nhà để xem Muội Muội.
Hôm sau, Điền Dục Mẫn mua camera thông minh về.
Người thợ dựng thang, giúp cô lắp camera trên trần nhà, mèo con quanh co như mê cung dưới chân thang rồi kêu meo meo.
Người thợ nghe thấy tiếng mèo kêu liền cười nói: "Tôi cũng đoán là cô nuôi mèo nuôi chó, bây giờ mấy người nuôi thú cưng đều thích lắp cái này trong nhà."
Điền Dục Mẫn ừ một tiếng rồi cúi đầu mày mò điện thoại, cô kết nối với thiết bị camera, không thấy video nên đành hỏi người thợ: "Camera này xem thế nào?" Người thợ kêu chờ chút, trèo xuống thang rồi ngón tay lách cách bấm trên điện thoại cô, đầu camera tròn béo xoay trái xoay phải theo, điện thoại Điền Dục Mẫn hiện lên hình ảnh thực tế trong nhà, Muội Muội ngồi xổm trên sàn, cảnh giác nhìn đầu camera.
Điền Dục Mẫn xem điện thoại một lúc rồi hỏi lại thợ: "Video này sẽ có bản sao trên phần mềm không? Hay là tôi phải tải về?"
"Không cần tải." Thợ thu dọn đồ nghề, "Đều có lưu trữ trên đám mây, còn có thể đặt mật khẩu, cô yên tâm."
Điền Dục Mẫn cười, cô nghĩ cô dường như không có gì phải lo lắng, ngoại trừ Kỳ Chấn Quảng.
Người thợ đi rồi, Điền Dục Mẫn thay một bộ đồ ngủ, lười biếng ở nhà với Muội Muội.
Đêm xuống, Muội Muội vui vẻ bắt bóng chơi trong đường hầm mèo, Điền Dục Mẫn thì nghe nhạc jazz và rửa bát đĩa.
Tiếng chuông cửa vang lên không đúng lúc, tay Điền Dục Mẫn dừng lại vài giây rồi chiếc đĩa rơi tõm xuống nước, cô lau tay, rón rén đi nghe cửa, phần mắt mèo mờ mịt, đèn hành lang thì tối, Điền Dục Mẫn không nhìn thấy rõ người đến, đối phương lại dùng khớp ngón tay gõ cốc cốc mấy cái vào cửa, lớn tiếng hỏi: "Có ai ở nhà không? Cô giáo Điền?" Là người quen biết cô, Điền Dục Mẫn đành mở cửa.
Người đến là tài xế Tiểu Vương của Kỳ Chấn Quảng.
Nói đúng ra là hai người, Tiểu Vương đang vất vả đỡ Kỳ Chấn Quảng.
Tiểu Vương bất đắc dĩ lại cười một cách câu nệ: "Cô giáo Điền, anh Kỳ uống say rồi, đi không vững, nói là chóng mặt, cô xem thế này phải làm sao?"
Tóc Kỳ Chấn Quảng rối bù, phần tóc mái đen sẫm rủ xuống, anh ta mệt mỏi nhíu mày, lặng lẽ cúi mắt, không nói gì, Tiểu Vương lại đỡ anh ta lên, đợi Điền Dục Mẫn lên tiếng. Điền Dục Mẫn thở dài trong lòng, Kỳ Chấn Quảng đã say thành bộ dạng bùn nhão như này, cô về tình về lý đều phải chăm sóc anh ta. Điền Dục Mẫn đành buông tay nắm cửa, để Tiểu Vương dìu Kỳ Chấn Quảng vào.
Trong nhà chỉ có cô và Kỳ Chấn Quảng.
Điền Dục Mẫn hỏi anh ta: "Anh cảm thấy thế nào? Có cần đưa anh đến bệnh viện không?"
Kỳ Chấn Quảng mệt mỏi nằm trên ghế sofa xua xua tay, Điền Dục Mẫn vào bếp, rót cốc nước ấm cho anh.
Cô nói: "Nhà em không có canh giải rượu, anh uống cốc nước tỉnh táo lại chút." Kỳ Chấn Quảng ngẩng mắt nhìn cô, miệng nói cảm ơn, cúi đầu uống nửa cốc nước. Điền Dục Mẫn không chịu ngồi lên ghế sofa, cô chỉ đứng xa nhìn anh ta, Kỳ Chấn Quảng nằm trên ghế sofa nhắm mắt một lúc, khi mở mắt liền thấy Điền Dục Mẫn vẫn đứng đó phòng bị nhìn anh, anh cười: "Em đứng đó làm gì? Lại đây chút, anh cũng đâu có ăn thịt em."
Điền Dục Mẫn thấy anh ta đã tỉnh, cô nhíu mày nói: "Vừa rồi còn say nặng như vậy, sao bây giờ lại tỉnh rồi?"
Kỳ Chấn Quảng không đáp, dùng tay chỉ vào trong phòng nói: "Vắt cho anh cái khăn nóng lau mặt."
Điền Dục Mẫn trong lòng thấy hận tới tận xương, cô thầm nghĩ khăn của cô đều mới cả.
"Tỉnh rượu rồi thì có thể đi được rồi nhỉ."
Điền Dục Mẫn thấy Kỳ Chấn Quảng lau bằng chiếc khăn bốc hơi nóng, nghĩ rằng anh ta đã tỉnh rượu.
Kỳ Chấn Quảng gấp lại chiếc khăn lông ở trong tay, ném lên bàn trà rồi ngẩng đầu hỏi Điền Dục Mẫn: "Em gấp gáp đuổi anh đi như vậy. Rốt cuộc là anh đã làm sai chuyện gì mà khiến em nhìn anh không vừa mắt?" Điền Dục Mẫn nhìn anh rồi lại thất thần, một nỗi hoảng loạn vô cớ như khói của một ngọn núi lửa, từ từ xông lên tim cô. Cô thực sự không muốn để người này ở nhà mình nhưng cũng không tiện đuổi anh đi, sợ anh sẽ nổi giận mà làm bậy, Điền Dục Mẫn mím môi, im lặng cầm khăn lên, Kỳ Chấn Quảng thấy cô không nói gì thì lạnh lùng cười một tiếng.
Muội Muội chơi bóng chán rồi liền thò đầu ra từ đường hầm mèo xám mập.
Kỳ Chấn Quảng nghe tiếng mèo kêu nhỏ xíu, anh liếc nhìn Muội Muội rồi hỏi cô: "Bây giờ em còn nuôi mèo nữa à?"
Điền Dục Mẫn không nói gì, Kỳ Chấn Quảng nhìn con mèo rồi mỉa mai: "Không muốn nuôi con nhưng lại rất sẵn lòng nuôi mèo, còn mua mấy thứ này."
Điền Dục Mẫn nghe xong liền tức giận trong lòng, cô cười lạnh nói: "Con và mèo là một chuyện sao? Tôi nuôi gì thì liên quan gì đến anh? Đây là nhà tôi, tôi muốn nuôi mèo thì nuôi mèo, anh nếu nhìn không vừa mắt thì xin mời ra ngoài." Cô vừa nói xong, Muội Muội liền kêu nhỏ một tiếng, từ từ rụt vào, mở to đôi mắt xanh biếc, Điền Dục Mẫn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Muội Muội, trong lòng vô cùng áy náy.
Kỳ Chấn Quảng thấy Điền Dục Mẫn nổi giận, anh ta hạ giọng nói: "Lại là tôi nói sai rồi? Xin lỗi em có được không?"
Nói xong, Kỳ Chấn Quảng liền chắp tay rồi nói với cô bằng giọng điệu mềm mỏng: "Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi em, mong em tha thứ cho tôi."
Điền Dục Mẫn nghe xong, toàn thân liền như có hàng trăm con sâu bò, hận không thể xóa bỏ Kỳ Chấn Quảng ngay: "Anh có muốn nghe xem anh đang nói gì không? Say rượu rồi phát điên, diễn cho ai xem vậy?"
Kỳ Chấn Quảng nén cười nhìn cô, sắc mặt cũng từ từ thay đổi, ánh mắt trở nên lạnh tanh: "Tôi xin lỗi em, em cũng không chấp nhận, tôi còn có thể làm sao?"
Điền Dục Mẫn ngửi thấy mùi rượu thuốc lá trên người anh, vừa chống cự vừa lo lắng, chỉ muốn đi xa một chút.
Kỳ Chấn Quảng nhìn cô rồi lại nói: "Em ngồi lại đây, chúng ta nói chuyện, nói chuyện cho tử tế."
Nói xong, Kỳ Chấn Quảng vỗ vỗ lên ghế sofa, cô nhìn anh vỗ lõm phần da bò nhỏ.
Điền Dục Mẫn lắc đầu: "Chúng ta không có gì để nói cả."
Anh ta vẫn từ tốn nói: "Em phải cho tôi một cơ hội."
Điền Dục Mẫn liếc nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ rồi.
Cô thở dài nói với Kỳ Chấn Quảng: "Tôi không tiêu hao sức lực với anh nữa, anh muốn đi thì đi, không đi thì nghỉ ngơi sớm đi."
Điền Dục Mẫn chỉ chịu để cho Kỳ Chấn Quảng ngủ trên ghế sofa, cô nghiêng người, định lấy một cái chăn cho anh, ngón tay vừa chạm vào trong chăn len, trong lòng cô lại thoáng qua một ý nghĩ, châm chọc nghĩ rằng hôm nay e rằng cô phải khóa cửa ngủ rồi, đối với chồng mình mà cô lại phải khóa cửa như phòng trộm, đây là đạo lý gì chứ? Điền Dục Mẫn vừa nghĩ đến đây, Kỳ Chấn Quảng đã sải bước rồi đi đến phía sau lưng cô.
Anh ta bóp vai cô, thân mật hỏi: "Tôi nói chuyện với em mà sao em không nghe?"
Giọng Kỳ Chấn Quảng nghe khàn khàn và man rợ, Điền Dục Mẫn ngửi thấy mùi rượu thô đậm, sợ hãi đẩy anh ta ra.
Kỳ Chấn Quảng giữ chặt lấy tay cô, cơ thể đè tới, Điền Dục Mẫn gầy gò, làm sao chống lại được anh ta, cô lập tức ngã xuống đất, sàn nhà rất cứng, cô nghe thấy tiếng thịt đập bịch một tiếng, toàn thân ngã đến mức đầu óc chỉ còn sự trống rỗng, cô chỉ biết lưng đau, đầu cũng đau, trong tai như có tiếng ve sầu hòa lẫn tiếng nước biển đang kêu, Kỳ Chấn Quảng như núi, hung hăng đè lên người cô, cô thấy anh ta lẩm bẩm nói chuyện, mơ hồ biết rằng anh ta đang nói đến cơ hội, anh yêu em, con cái, tay chân Điền Dục Mẫn như vô lực, như bị nhốt trong xi măng, tầm nhìn mờ ảo nhìn Kỳ Chấn Quảng cởi cúc áo cô, lột da cô như lột một lớp áo ngủ, dán đôi môi nóng bỏng lên phần xương quai xanh của cô, Muội Muội sốt ruột kêu loạn bên tai cô.
Điền Dục Mẫn cảm thấy mình như bị người ta ấn trên tấm sắt nướng.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi cười khổ, mấy tháng trước, Kỳ Chấn Quảng cũng đối xử với cô ở nhà như vậy.
Kỳ Chấn Quảng cầu hoan với cô, Điền Dục Mẫn nói không muốn, nói anh say rồi, nói em đau lắm, lúc giãy giụa, Điền Dục Mẫn cả người ngã xuống đất một cái vang dội, Kỳ Chấn Quảng còn đè cô đến mức thở không nổi, ngày hôm sau thức dậy, cô thấy trên quần lót của mình có máu khô, Kỳ Chấn Quảng lại như không có chuyện gì mà ngồi trên ghế sofa xem tin tức, Điền Dục Mẫn trốn vào phòng tắm, do dự giữa báo cảnh sát và tắm rửa, cuối cùng cô chọn tắm. Khi nước nóng dội lên cơ thể, Điền Dục Mẫn khóc thành tiếng, cô biết mình không đủ dũng cảm để báo cảnh sát, cô nghĩ thầm, có lẽ đây không tính là cưỡng hiếp, có lẽ là Kỳ Chấn Quảng say rượu, có lẽ cô có thể quên đi chuyện này, có lẽ sau này anh sẽ không như vậy nữa.
Đáng tiếc, chuyện mà Điền Dục Mẫn quên đi, Kỳ Chấn Quảng sẽ không bao giờ quên.
Kỳ Chấn Quảng đè cô rồi cởi thắt lưng.
Điền Dục Mẫn mấp máy môi, muốn nói chuyện với anh ta, Kỳ Chấn Quảng thở hổn hển hỏi: "Em nói gì?"
"Cưỡng..." Quá sợ hãi, cổ họng Điền Dục Mẫn như bị người ta bóp nghẹt, cô chỉ có thể nói đứt quãng: "Cưỡng... hiếp."
Kỳ Chấn Quảng nghe rõ rồi, anh ta giả vờ như không nghe hiểu, anh ta banh chân Điền Dục Mẫn ra, cô muốn dùng tay mò điện thoại để báo cảnh sát, Kỳ Chấn Quảng hất tay, điện thoại bị ném vào góc tường, Điền Dục Mẫn khàn giọng, vất vả nói: "Quay..."
Kỳ Chấn Quảng không tâm trạng nói chuyện với cô, chỉ tùy tiện hỏi: "Quay cái gì? Quay tôi và em à?"
Điền Dục Mẫn nhìn camera ở trên trần nhà, giọng nói run lên, cô cũng run rẩy, nhưng lại có một sự dũng cảm chưa từng có, "Quay... xuống, anh cưỡng hiếp... tôi."
Động tác của Kỳ Chấn Quảng ngừng lại, thuận theo ánh mắt của Điền Dục Mẫn nhìn sang.
Camera sáng đèn đỏ, chiếu rọi hình dáng cao lớn của anh ta như một sự phán xét nào đó.
Điền Dục Mẫn dùng sức mở lời: "Anh... xong rồi."
Kỳ Chấn Quảng đứng dậy, định lấy camera xuống.
Anh ta đi được hai bước với thân trên trần trụi rồi lại vội vàng kéo quần lên, đi về phía trước một cách lố bịch.
Camera treo cao trên trần nhà, Kỳ Chấn Quảng giẫm lên ghế sofa cũng không với tới camera trên đỉnh tường, anh ta chỉ đành xuống, giật lấy cái máy hút bụi, cứng rắn đập camera xuống như một con khỉ, Điền Dục Mẫn cười khàn, Kỳ Chấn Quảng vội vã đến mức chảy đầy mồ hôi, anh ta hấp tấp tháo camera, lại lấy điện thoại, dùng nhận dạng khuôn mặt của cô để mở khóa, lưu trữ đám mây có mật khẩu, Kỳ Chấn Quảng nhập thử ngày sinh, thử ngày kỷ niệm kết hôn của họ, tất cả đều hiển thị mật khẩu sai, "Đm." Điền Dục Mẫn nghe anh ta chửi một câu tục tĩu rồi bật cười.
Cô nằm trên đất, Kỳ Chấn Quảng vội vàng xoay vòng, anh ta giúp cô mặc quần áo rồi mở miệng nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
Điền Dục Mẫn nhìn trần nhà, trong tròng mắt là nước mắt lạnh lẽo, "Cút đi."
______Edited by Koko