Trường học được nghỉ đông, trên tay Điền Dục Mẫn vẫn còn rất nhiều công việc chất đống, về nhà cũng phải làm việc trên máy tính.
Khi sống cùng Kỳ Chấn Quảng, Điền Dục Mẫn thích nhất là làm việc và tăng ca, quan hệ của cô và chồng rất căng thẳng, cô luôn mang tâm thế chạy trốn, trốn đến trường học và sau máy tính, may mắn tránh né được Kỳ Chấn Quảng. Bây giờ, Điền Dục Mẫn ở trong căn hộ nhỏ của mình, không gặp mặt Kỳ Chấn Quảng, cũng không gọi điện cho anh ta, cuộc sống bắt đầu có thuộc tính riêng tư, cô hoàn toàn có thể mua một đống đồ dễ thương và vô dụng để trang trí phòng, chiếu phim hoạt hình Nhật Bản mà cô thích lên TV rồi nằm dang tay dang chân trên sofa ăn kem gia đình đóng hộp.
Trong tình huống này mà bị gọi đi tăng ca thì thật đáng ghét, thật quấy rầy người ta.
Điền Dục Mẫn ngồi xổm trên sàn nhà, đặt gói hàng đang mở dở xuống, trả lời tin nhắn WeChat của lãnh đạo.
Ánh sáng điện tử lạnh lùng của điện thoại chiếu lên khuôn mặt của Điền Dục Mẫn, cô nghĩ thầm, người trung niên như họ thật thảm hại, rõ ràng là ghét điện thoại, chán ghét WeChat, nhưng lại không dám bật im lặng, còn sẽ phải cẩn thận kiểm tra từ ngữ khi trả lời WeChat, để đường dây điện thoại luôn luôn thông suốt, như vậy mới có thể bất cứ lúc nào cũng nhận được lệnh. Nghĩ đến đây, Điền Dục Mẫn lại cười, điện thoại của cô lại reo lên, là cuộc gọi của Kỳ Chấn Quảng.
Mặt Điền Dục Mẫn căng cứng, cô hỏi anh ta: "Alo, có chuyện gì?"
Kỳ Chấn Quảng nghe có vẻ rất vui vẻ: "Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho em à?"
Điền Dục Mẫn không đáp lại, Kỳ Chấn Quảng liền nói: "Anh không đùa với em nữa, mấy hôm nữa là họp lớp đại học của chúng ta, tổ chức ở An Cát, lái xe đến cũng tiện, Chân Giò em còn nhớ không? Chính là Chu Tự Hành ấy, anh ta mở một khách sạn nghỉ dưỡng ở đó, lần họp lớp này anh ta bao hết. Thế nào? Có muốn đi thư giãn tâm trạng một chút, gặp mặt bạn cũ không?"
Điền Dục Mẫn không bày tỏ thái độ, cô hỏi ngược lại Kỳ Chấn Quảng: "Chẳng phải vừa mới họp lớp xong sao, sao lại họp nữa?"
Kỳ Chấn Quảng cười nói: "Mới họp cái gì? Lần họp lớp trước đã là năm năm trước rồi, Tiểu Hồng đã trở thành phát ngôn viên, Lão Điền bây giờ đã là Giám đốc Văn phòng Quản lý Tài sản Nhà nước rồi, sao, em không muốn qua gặp à? Hay là em không muốn gặp anh? Vậy đến lúc đó anh tìm chỗ nào đó trốn đi có được không..."
Điền Dục Mẫn nghe giọng nói của Kỳ Chấn Quảng trở nên mơ hồ, trong lòng đoán rằng anh ta đã uống rượu.
Điền Dục Mẫn nói: "Mấy ngày nay tôi bận công việc, không đi được, lần họp lớp này anh cứ tự đi đi."
Kỳ Chấn Quảng không đáp, dừng lại vài giây rồi nói: "Sinh viên đã nghỉ đông rồi, em còn có thể bận việc gì chứ? Anh đã nói với Chân Giò là em sẽ đi. Chỉ là họp mặt bạn cũ thôi, cũng không cần em phải làm gì, đi ăn chơi thôi là được rồi, thư giãn một chút, anh bên này còn có việc..." Điền Dục Mẫn nghe thấy Kỳ Chấn Quảng lấy điện thoại ra, quay người nói chuyện với người bên cạnh, qua một lúc sau, Kỳ Chấn Quảng quay lại nói: "Nói vậy là xong rồi nhé, được chứ?"
Không đợi Điền Dục Mẫn nói gì, Kỳ Chấn Quảng cúp máy, Điền Dục Mẫn nghe thấy tiếng tút tút, bất đắc dĩ nhíu mày.
Điền Dục Mẫn không thích tụ họp, đặc biệt là họp lớp.
Cô đặt điện thoại xuống, nghĩ đến lúc đó cứ tìm một cái cớ rồi nói là bận, thế là không phải đi họp lớp nữa.
Đang nghĩ vậy, điện thoại của Điền Dục Mẫn lại reo lên, là một người bạn học nữ khác gọi đến, Điền Dục Mẫn vừa nghe máy, đối phương đã reo hò nói với cô: "Nghe Chân Giò nói là cuối tuần này cậu cũng đi An Cát? Bắt được cậu một lần đúng thật là không dễ dàng gì! Chúng ta đã bao lâu rồi không gặp nhau nhỉ? Chắc phải bốn, năm năm rồi nhỉ? Tớ nói cậu nghe này, lần họp lớp này, người của phòng 306 chúng ta đều đến, hiếm khi đi được đông đủ một lần, cậu không được đến muộn về sớm đâu nhé, à đúng rồi, nghe nói ông xã nhà cậu thăng quan rồi, chúc mừng chúc mừng nha..." Điền Dục Mẫn cầm điện thoại, đối phương vui vẻ nói chuyện với cô, cô rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, buổi họp lớp dường như không thể không đi được.
Đến đúng ngày hôm đó, Điền Dục Mẫn vẫn phải ngồi xe của Kỳ Chấn Quảng đi An Cát.
Xe dừng ở cửa khách sạn nghỉ dưỡng, có người giúp họ đỗ xe, Điền Dục Mẫn và Kỳ Chấn Quảng bước vào khách sạn.
Họ đến khá muộn, những người khác đã nhận phòng từ sớm. Buổi chiều, Chu Tự Hành sắp xếp cho họ chơi golf, nói là chơi golf, thực ra là tạo không khí để nói chuyện bàn việc, trong số bạn cùng lớp cũng có người đã ly hôn, Chu Tự Hành liền sắp xếp những hướng dẫn viên có dáng vẻ bắt mắt đi cùng, ai nấy đều vui vẻ và tự nhiên. Điền Dục Mẫn nhìn Chu Tự Hành, thấy anh ta có dáng người cao béo, nói chuyện làm việc trên mặt đều mang nụ cười, thật giống như một miếng thịt chân giò tròn trịa và đầy dầu mỡ.
Đến buổi tối, các bạn cùng lớp đều đã đến đông đủ.
Kỳ Chấn Quảng là lớp trưởng của họ, được lòng mọi người, nên đương nhiên sẽ bị vây quanh nói chuyện.
Điền Dục Mẫn sợ nhất là phải giao tiếp với người khác, vừa quay đầu lại liền vừa vặn bị các bạn nữ cùng phòng ký túc xá trước kia kéo đi.
Mấy cô bạn đều đã thay đổi, Điền Dục Mẫn thì không thay đổi mấy, dường như cô khi vừa tốt nghiệp trông như thế nào thì bây giờ vẫn như vậy, người bạn nữ nắm tay cô nhìn từ trên xuống dưới, miệng nói: "Nhìn đi nhìn lại, vẫn là cậu sống tốt nhất, ông xã nhà cậu nuôi cậu như bông hoa vậy." Điền Dục Mẫn chỉ đành cười cười nhưng cô không đáp lại.
Có một cô bạn đi một vòng bên ngoài rồi quay lại, thấp giọng bàn tán nói: "Trước kia ly hôn, lần này đều đã tái hôn rồi, tớ bảo tại sao lại có nhiều gương mặt lạ vậy, hóa ra là lần họp lớp sau lại có vài gương mặt mới." Mấy cô bạn cười cười, thành phần họp lớp là như vậy, có người là đến với cả vợ cả chồng, cũng có không ít người đã ly hôn thành người độc thân, còn có người tái hôn, lại có người ly hôn rồi lại tái hợp.
Cô bạn nhìn về một hướng nào đó rồi mở miệng nói: "Cậu xem cặp kia, trước kia cãi nhau ầm ĩ đòi ly hôn, bây giờ đã sinh được hai đứa con rồi." Điền Dục Mẫn nhìn sang, người mà bạn nữ nói đến là Lão Điền của Văn phòng Quản lý Tài sản Nhà nước và vợ của anh ta, vợ anh ta ôm trong lòng một đứa bé trắng trẻo như ngọc, Kỳ Chấn Quảng đứng ở bên cạnh, đưa tay ra trêu đùa đứa bé, trông có vẻ rất thích.
Người khác nhìn Kỳ Chấn Quảng rồi lại nhìn Điền Dục Mẫn hỏi: "Năm nay cậu vẫn không định có con à?"
Điền Dục Mẫn không trả lời, có người nói đỡ cho cô: "Không sinh con cũng là một kiểu thời thượng mà."
Trong số bạn cùng lớp, không ai biết rằng Điền Dục Mẫn và Kỳ Chấn Quảng đã ly thân.
Chu Tự Hành sắp xếp cho Điền Dục Mẫn và Kỳ Chấn Quảng ở một phòng có giường lớn, Điền Dục Mẫn nghĩ đến chiếc giường ở trong phòng, thực sự cảm thấy rất khó xử.
May mà lúc 9 giờ tối, họ vừa ăn xong thì trường học bên kia đã gọi điện đến, yêu cầu Điền Dục Mẫn sáng hôm sau đi họp khẩn cấp, Điền Dục Mẫn nói chuyện điện thoại xong, trong lòng như được đại xá, cô về phòng thu dọn đồ đạc rồi muốn quay về Dũng Thành, Kỳ Chấn Quảng nói: "Anh cùng em về."
Điền Dục Mẫn cau mày, Kỳ Chấn Quảng bày ra vẻ mặt thong dong rồi xua tay: "Ngày mai anh cũng có họp, phải về sớm một chút."
Điền Dục Mẫn không nói gì thêm, hai người lên xe, ánh đèn cao tốc chao đảo lướt qua họ.
Xe chạy vào tầng hầm chung cư của Điền Dục Mẫn, Kỳ Chấn Quảng kiên quyết muốn đưa cô lên lầu.
Trước mặt tài xế, Điền Dục Mẫn không tiện nói gì, chỉ giữ khoảng cách xã giao bình thường với Kỳ Chấn Quảng.
Kỳ Chấn Quảng đưa cô đến tận cửa, Điền Dục Mẫn mở khóa cửa, Kỳ Chấn Quảng vẫn không rời đi, Điền Dục Mẫn nhìn vẻ mặt của anh ta, lại thấy anh ta như đang nghĩ gì đó trong đầu, cô nói: "Anh có thể đi được rồi chứ?" Trong hành lang với ánh sáng mờ ảo, Kỳ Chấn Quảng đặt tay lên vai cô, cúi mày nói một cách chậm rãi: "Chúng ta có phải cũng nên có một đứa con không?" Điền Dục Mẫn lập tức dâng lên một trận ớn lạnh, cô gạt tay anh ta ra nói: "Anh lại uống nhiều rượu rồi có phải không?"
Kỳ Chấn Quảng không phản bác cũng không tức giận, anh ta chỉ im lặng mỉm cười nhìn cô.
______Edited by Koko