Mùa đông đã về, cỏ lan trong sân nhà Điền Trọng Lân đã trở nên héo tàn.
Điền Tư ngồi trong phòng khách xem tin tức quốc tế, Điền Trọng Lân ở trong phòng đọc sách để cho ông Trung xem mạch, cả căn nhà trở nên im ắng đến lạ thường.
Dì Tiểu Cầm nói rằng dạo này Điền Trọng Lân ngủ không ngon, 11-12 giờ đêm mới chợp mắt, 3 giờ sáng đã thức dậy, đêm còn phải dậy vài lần, rất khó chịu nên muốn bốc thuốc Đông y uống. Điền Tư nghe xong, trong lòng liền đoán già đoán non rằng Điền Trọng Lân ngủ không ngon là do chuyện của anh và cô của anh, Điền Trọng Lân bên ngoài nhịn không phát tác, trong lòng chắc hẳn đang bùng cháy ngọn lửa tam muội chân hỏa (*). Nghĩ đến đây, Điền Tư ngẩng mắt nhìn ra sân, phần sân trơ trụi xám xịt có hai cây tùng la hán mọc sát nhau, cây quý như mũi tên đẹp, kỳ lạ mà kiên cường, xa gần thân sơ như cha như con. Hai cây tùng la hán này do Điền Bồi Anh năm xưa trồng, Điền Tư không biết Điền Trọng Lân có giống anh hay không, nhìn vật mà nhớ người.
(*Tam Muội Chân Hỏa là ngọn lửa có ở lò Bát Quái và là pháp khí của Hồng Hài Nhi. )
Buổi trưa, Điền Tư ăn cơm cùng Điền Trọng Lân.
Điền Trọng Lân cúi đầu ăn rau xào thập cẩm, một lúc sau mới nói: "Bạn gái của cháu quay quảng cáo à?"
Điền Tư có hơi sững sờ, anh không ngờ Điền Trọng Lân lại đột nhiên hỏi đến Hồ Già, anh bèn uyển chuyển nói trước: "Dạo trước cô ấy có quay một quảng cáo nước giải khát."
Điền Trọng Lân không bày tỏ thái độ cũng không khen ngợi, ông tiếp tục hỏi anh: "Con bé muốn học gì? Diễn xuất à? Muốn sau này đi đóng phim truyền hình à?"
"Vâng." Điền Tư gật đầu nói, "Cô ấy muốn làm diễn viên." Điền Trọng Lân nghe xong cũng không nói gì, vẻ mặt ông cứng nhắc như được một người thợ dùng dao chạm khắc ra. Điền Trọng Lân uống một ngụm canh rau rồi dùng giọng điệu nhạt nhẽo như nước canh hỏi Điền Tư: "Vậy con bé định thi vào trường nào?" Điền Tư nói: "Cô ấy muốn thi vào Bắc Điện, Trung Hý." Điền Trọng Lân dùng giọng điệu nhàn nhạt hỏi: "Thi không đỗ thì sao?"
Điền Tư cười nói: "Cô ấy rất giỏi, chắc chắn sẽ thi đỗ."
Ăn xong, Điền Trọng Lân bảo Điền Tư bật giúp băng ghi hình.
Mỗi ngày Điền Trọng Lân đều xem tivi hai tiếng, một tiếng dành cho tin tức, một tiếng dành cho Kinh kịch.
Điền Trọng Lân để Điền Tư chọn vở "Võ Gia Pha" của Vu Khôi Trí và Lý Thắng Tố, Lý Thắng Tố đóng vai Vương Bảo Chuyên liếc mắt ra hiệu, vung tay hát vang: "Nén bạc này nô tỳ không cần, để cho mẫu thân ngài làm tiền an cư lạc nghiệp, mua vải bố trắng, may bạch sam, mua giấy trắng, dán cờ trắng, để lại tiếng thơm hiếu tử truyền khắp thiên hạ." Điền Trọng Lân nghe xong, môi có hơi động, mắt thì hơi cong lên, Điền Tư biết Điền Trọng Lân đang cười, tâm tình ông thoải mái, anh cũng thả lỏng hơn.
Trên tivi, các nghệ sĩ nổi tiếng đang hát, Điền Trọng Lân liếc nhìn Điền Tư.
Lý Thắng Tố hát xong, Điền Trọng Lân nói với Điền Tư: "Trước đây ở Yến Minh Viên, ông có giới thiệu cho cháu thầy Lý, cháu còn nhớ chứ?"
Điền Tư gật đầu, Điền Trọng Lân bèn nói: "Thầy Lý đồng ý để cháu vào phòng thí nghiệm của thầy ấy, thầy ấy đang có một dự án mới về trí tuệ nhân tạo, dù sao cháu cũng đang rảnh, mấy hôm nữa thu dọn đồ đạc rồi lên Bắc Kinh, bắt đầu cuộc sống đại học sớm." Điền Tư nhìn giọng điệu nói chuyện như đương nhiên của Điền Trọng Lân, anh lại thấy ngực bức bối, Điền Trọng Lân thậm chí còn không hỏi anh rằng có muốn đi hay không, Điền Tư lắc đầu nói: "Thời gian này cháu phải làm game, không đi Bắc Kinh được."
Điền Trọng Lân bực bội nói: "Rốt cuộc cháu đang làm game gì vậy?"
Ông nhíu mày, quay đầu hỏi Điền Tư: "Ngày nào cũng làm game làm game, game gì mà quan trọng với cháu đến vậy?"
Điền Tư nhìn đôi lông mày nhíu lại của Điền Trọng Lân, nỗi ấm ức và bất bình trong lòng như nước bẩn trào lên, anh không nhịn được nữa, dứt khoát nói thẳng ra: "Game này rất quan trọng với cháu, nó là game cháu làm theo truyện tranh của bố cháu, cháu muốn làm tốt game này, để mọi người đều có thể thấy được tác phẩm của ông, biết ông là người như thế nào, biết ông đã trải qua những gì, đã vẽ những gì."
Lời của Điền Tư như đâm vào xương sống Điền Trọng Lân, ký ức về quá khứ sôi trào, mọi thứ liên quan đến Điền Bồi Anh đều như sắt nung chảy va chạm vào người ông, khiến cơ thể ông trở nên căng thẳng, choáng váng, dường như ông chỉ vừa mới ném bản thảo của Điền Bồi Anh đi, Điền Bồi Anh đỏ mắt, tức giận cắn lại ông, lại dường như quay lại Singapore, ông bước vào nhà xác lạnh lẽo, Điền Bồi Anh như đang ngủ, ông gọi thế nào cũng không tỉnh.
Lúc này, Điền Tư nhìn ông, biểu tình mang vẻ xa cách.
Điền Trọng Lân huyết khí sôi trào, ông biết Điền Tư có oán hận ông, cho rằng ông có lỗi, nhưng ông làm sao có thể chịu thừa nhận?
Một lát sau, Điền Trọng Lân chống gậy đứng dậy, nhìn xuống Điền Tư rồi lạnh lùng nói: "Bây giờ cháu nói với ông về truyện tranh làm gì? Nói về game làm gì? Bố cháu hồi đó vẽ truyện tranh ông đã không đồng ý rồi, cháu có làm game ông cũng không ủng hộ! Ông nói cho cháu biết, truyện tranh vớ vẩn mà bố cháu vẽ, ông còn chẳng muốn nhìn, game mà cháu làm, ông cũng chẳng muốn nghe!"
Điền Tư nhìn Điền Trọng Lân, anh khàn giọng nói: "Đúng vậy, ông còn không xem truyện tranh của bố cháu, làm sao biết ông ấy vẽ tốt hay không chứ?"
Điền Trọng Lân nắm chặt cây gậy, dáng người ông nặng nề như một ngọn núi lạnh, ông không đáp lại được, Điền Tư lại nói: "Ông không quan tâm đến suy nghĩ của bố cháu, không quan tâm suy nghĩ của cô cháu, cũng không quan tâm đến suy nghĩ của cháu, có lẽ chúng cháu nghĩ gì đối với ông căn bản cũng không quan trọng, nhưng đối với cháu, bố cháu rất quan trọng, làm game rất quan trọng."
Điền Trọng Lân quay người lên lầu, miệng ông lẩm bẩm nói: "Ông không có gì để nói với cháu, cháu đúng là không thể nói lý được."
Điền Tư đứng dưới lầu nhưng như đang đứng trên cầu thang, anh ngẩng đầu, kiên định mà mạnh mẽ nói: "Ông nói cháu không thể nói lý cũng được, nói cháu không thể dạy dỗ cũng được, cháu không phải bố cháu, cháu không cần ông ủng hộ cháu, cũng sẽ không coi trọng đánh giá của ông với cháu, cho nên dù ông nói gì, cháu cũng sẽ kiên trì với suy nghĩ của mình."
Nói xong, Điền Tư lại cảm thấy một sự nhẹ nhõm và thư thái chưa từng có.
Đúng vậy, anh không phải bố anh.
______Edited by Koko