(Cốc cốc cốc)
"Là ai mà muộn thế này còn gõ cửa nhỉ?" Lục Uyển, người ở gần cửa nhất, không nhịn được hỏi, hỏi ý kiến mọi người có nên mở cửa hay không.
"Không biết, cứ mở ra xem." Hạ Tử Hàm nói
Lục Uyển xuống giường, xỏ dép đi ra mở cửa, cô ngạc nhiên nói: "Là cô ạ." Sau đó cao giọng hét lên: "Đường Nghiên, cô của cậu đến tìm."
Đường Nghiên ngồi co chân trên giường viết báo cáo liềm đặt xuống, nàng cũng rất ngac nhiên khi thấy cô Kỷ đứng ở cửa.
"Cô đi ra ngoài ăn tối, mấy đứa có muốn ra ngoài ăn khuya không, cô mời." Kỷ Du Thanh cười hỏi mọi người.
"Được ạ!"
"Rất sẵn lòng!"
"..." Các cô gái đều hưng phấn như vậy, có người thay quần áo xuống giường, có người đi giày. Sự kinh ngạc đến quá đột ngột, khiến Đường Nghiên không đỡ được, cười gượng nói: " con tưởng.. cô Kỷ đã ăn tối rồi."
Kỷ Du Thanh sửng sốt một chút rồi nói thật: "Cô mới vừa dậy, không nghĩ là đã muộn như vậy rồi."
Cho nên, sự thật là cô Kỷ chưa ăn tối chứ đừng nói đến việc ăn cùng chị Chu, đối phương đã nói dối nàng, khiến cô suýt chút nữa hiểu lầm cô Kỷ, nghĩ đến liền mỉm cười tâm tình liền tốt hơn.
"Cô ơi, bọn cháu chuẩn bị xong rồi." Mọi người ra khỏi phòng, một nhóm năm người cùng nhau đi xuống lầu, rời khỏi quán trọ.
Lúc này đã là chín giờ địa phương, nhưng theo giờ Hoa Đô đã là mười một giờ, đường phố vẫn còn náo nhiệt, theo lời giới thiệu của bọn họ, Quý Vũ Thanh đi đến một quán đồ nướng địa phương, sau đó rât vui vẻ gọi bia, còn có một loại rượu đặc sản của địa phương, dân ở đây đặc biệt thích uống, chủ quán đã đặc đề cử cho mấy người các cô, chủ quán còn nói đến đây nhất dịnh phải thử loại rượu này.
Sau khi được cô Kỷ cho phép, Đường Nghiên mới dám uống một chút rượu, dù sao ở đây tất cả mọi người đều đang rất tận hứng nếu không uống một chút sẽ làm mọi người mất hứng. Đường Nghiên thử một ngụm có chút ngọt làm nàng bất tri bất giác uống nhiều hơn một chút, đến khi khịp nhận ra thì đã đầu váng mắt hoa.
Để giảm bớt cảm giác nóng rát trên mặt, Đường Nghiên uống vài cốc bia, cố gắng trung hòa nó.
"Đường Nghiên, sao còn uống bia nữa, mau ăn thịt xiên đi." Hàn Sảng đưa cho nàng một đống thịt xiên, nhưng Đường Nghiên xua tay từ chối.
"Không, hình như mình no rồi." Nói xong, nàng ợ lên một cái, hai má đỏ bừng, như đang lơ lửng trên mây.
Lúc này, Kỷ Du Thanh ngồi bên cạnh nàng nói: "Nằm xuống nghỉ ngơi một lát, đừng uống nữa."
Kỷ Du Thanh không dám uống quá nhiều loại rượu này, rất dễ say mà đứa nhỏ này lại tham chén uống nhiều như vậy, vì ngại mấy cô bé khác Kỷ Du Thanh cố gắng đợi cho họ ăn no một chút mới đưa Đường Nghiên về.
Khi bữa ăn kết thúc, đã hơn hai giờ sau, đã gần 12 giờ, mấy đứa đều có chút say, mặt người nào người nấy đều đỏ ửng, trên đường trở về quán trọ đều hoa chân múa tay hát hò, Kỷ Du Thanh đi phía sau một bên đỡ Đường Nghiên, một bên thì hâm mộ tuổi trẻ của các cô gái.
Khi họ trở lại nhà trọ, Chu Khởi La đang đợi ở cổng, dường như đang đợi họ quay về, mấy người Hạ Tử Hàm đều thấy ngường ngùng vì dù sao quán trọ phải đợi các nàng mới đóng cửa được.
"Thật xin lỗi chị Chu, phiền chị phải đợi bọn em rồi."
Chu Khởi La khẽ mỉm cười, ôn hòa nói: "Không sao đâu, đây là công việc của chị mà, mau vào đi bên ngoài lạnh lắm."
Khi Kỷ Du Thanh cùng Đường Nghiên đi qua, Chu Khởi La gọi lại: "Có vẻ như em ấy rất say, để em đi làm chút nước giải rượu."
"Không cần, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô bé." Kỷ Du Thanh ôm chặt vai Đường Nghiên, sải bước về phía trước.
Nói cũng kỳ lạ, Đường Nghiên thậm chí còn cảm thấy rất tỉnh táo, duy nhất chính là thân thể nhẹ bẫng, giống như giẫm phải bông gòn, mềm mại vô lực, suốt chặng đường nàng không thể tự đi được.
Đường Nghiên cũng chứng kiến khoảnh khắc cô Kỷ và Chu Khởi La đối mặt với nhau, Đường Nghiên cũng thấy, thấy rất rõ ràng khiến long nàng vô cùng đắc ý, tính chiếm hữu làm nàng thoải mái sau khi nghe như vậy, cô Kỷ là của nàng không ai có thể cướp được.
Đường Nghiên cũng biết, cái khoảnh khắc mà nàng cùng cô Kỷ bước vào thì lưng của nàng đã bị một ánh mắt nào đó nhìn đến nỗi nó thủng lỗ chỗ, nhưng nàng cũng chẳng thèm để ý, nàng còn muốn gần cô Kỷ hơn nữa, còn muốn hôn cô Kỷ nữa, đấy là cái giá của chị ta phải trả khi đã lừa dối nàng, làm hại nàng thiếu chút nữa đã hiểu lầm cô Kỷ.
Đi đến tầng hai, Kỷ Du Thanh nói với mấy cô gái: "Nghiên Nghiên say quá cô sẽ đưa con bé về phòng, mấy đứa nghỉ ngơi sớm đi."
Hạ Tử Hàm ngơ ngác phất tay, không chút do dự đi vào phòng. Đêm nay mọi người đã uống rất nhiều, nếu Kỷ Du Thanh đã biết tình huống như vậy mà vẫn để Đường Nghiên ngủ cùng phòng với mọi người, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì cô sẽ rất tự trách huống chi đứa nhỏ Nghiên Nghiên này khi uống rượu vào sẽ không khống chế được lại quậy phá thì không tốt.
Sau khi chào hỏi mọi người, Kỷ Du Thanh đỡ Đường Nghiên một mình đi lên lầu. Đường Nghiên không muốn làm gánh nặng cho cô Kỷ nhưng không có cách nào, toàn thân nàng vô lực, mà, cả người nàng khô nóng chỉ muốn cởi hết quần áo cho mát.
"Con nằm đi, cô đi lấy nước cho con."Kỷ Du Thanh đỡ Đường Nghiên nằm xuống ghế sofa.
Đường Nghiên ngoan ngoãn nằm nghiêng trên ghế sofa, ánh mắt dán chặt vào cô Kỷ, nhìn thân hình kiều diễm của cô qua lại trước mặt nàng, bất giác cơ thể nàng càng khô nóng hơn lập tức khơi gợi lên bản năng dục vọng của con người.
"Đây, uống chút nước đi."Kỷ Du Thanh cầm một chai nước khoáng chưa mở ngồi xổm xuống trước mặt nàng, giúp nàng mở nắp.
Ngay sau đó, chai nước bị hất xuống đất, nước từ miệng chai trào ra, làm ướt tấm thảm dưới chân, Đường Nghiên đứng dậy chặn môi đối phương, đây đại khái là hành vi lớn mật nhất mà nàng từng làm, lúc này, giờ khắc này nàng chỉ nghĩ đơn giản, nàng, muốn làm vậy.
Nàng chỉ muốn làm theo nội tâm mách bảo, vứt bỏ hết mọi băn khoăn cứ như vậy mượn tác dụng của rượu mà làm điều nàng muốn làm.
Đồng tử của Kỷ Du Thanh lập tức mở to, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn bị bất ngờ không nghĩ Đường Nghiên lại làm như vậy.