Kỷ Du Thanh quỳ dưới thảm bị Đường Nghiên hôn bất ngờ, khiến não cô như dừng hoạt động đáng nói ở chỗ vậy mà cô không có ghét bỏ mà ngược lại còn có chút lún sâu, thiếu chút nữa cô đã đáp lại nàng. Một giây sau lí trí như thức tỉnh cô lập tức đẩy Đường Nghiên ra, loạng choạng từ thảm đứng lên chạy vào phòng vệ sinh đóng cửa lại
Cô đi tới bồn rửa mặt, vội vàng hất nước lạnh lên mặt, cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì phản ứng của cơ thể, Đường Nghiên vẫn chỉ là đứa nhỏ tại sao cô lại có thể như vậy. cảm giác xấu hổ ngày càng lớn cô thấy mình như vừa phạm phải một việc vô cùng sai trái không thể tha thứ.
Sau khi cô Kỷ rời đi, Đường Nghiên lại nằm vật ra ghế mặt hướng lên trần nhà, ngọn đèn trên đỉnh đầu có chút chói mắt, nàng theo bản năng nâng tay lên che mặt nếu nhìn kĩ sẽ thấy khóe miệng nàng cong lên, cả thể xác lẫn tinh thần nàng đều rất thỏa mãn. Hình như tất cả đều là nàng lại nằm mơ, vậy thì cứ để cho giấc mộng này dài hơn một chút... dài hơn một chút đi.
Đường Nghiên say rượu vừa được hôn cô Kỷ cứ vậy một mình trên ghế mà ngủ thiếp đi.
Trong mộng, dường như nàng đã hoàn thành nửa sau mối quan hệ với cô Kỷ, vui vẻ hạnh phúc.
Kỷ Du Thanh vẫn chưa dám ra khỏi nhà vệ sinh, cô không biết phải đối mặt với Đường Nghiên như thế nào. Lúc lâu sau thật vất vả mới sắp xếp lại tâm lí để mở cửa bước ra thì cô phát hiện Đường Nghiên đã ngủ say từ lúc nào, lúc này Kỷ Du Thanh mới thấy chính mình có bao nhiêu buồn cười.
Đứng một lúc cô đi đến bên giường lấy chăn đắp cho Đường Nghiên, sau đó leo lên giường, mở laptop đặt lên chân, tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở. Nhân tiện, đặt vé máy bay về Hoa Đô vào sáng sớm mai.
Cô gái trên sofa ngủ rất ngon, thỉnh thoảng còn nói mớ " ~ cô Kỷ.. con rất thích cô ~" Kỷ Du Thanh ngồi trên giường cả đêm không ngủ đã nghe thấy. Lòng cô không cứ vậy không khống chế được nổi lên gợn sóng, khi cô hoàn thành xong công việc thì trời đã sắp bình mình nhưng vẫn còn tối, xung quanh một mảnh im lặng.
Cô đóng máy tính lại, lặng lẽ rời khỏi giường, cô thu dọn hành lí, sau khi xác nhận đã dọn xong cô kéo hành lí ra cửa, nghĩ lại chính mình cứ đi như vậy thì không được cô liền viết lại một mẩu giấy đặt trước sofa, ở vị trí mà đảm bảo khi Đường Nghiên tỉnh dậy sẽ nhìn thấy, lúc này cô mới yên tâm rời đi.
Thời tiết lúc này bên ngoài rất lạnh, Kỷ Du Thanh một tay kéo lại áo ôm lấy mình, một tay kéo hành lí đi trên đường, trời đã sáng hơn tất cả đèn trên đường được cài sẵn đồng loạt tắt đi, những người dậy sớm đã đi ra đường, công nhân vệ sinh cũng đã bắt đầu công việc.
Cuối cùng cũng có một chiếc taxi đi đến Kỷ Du Thanh vội vẫy lại rồi tiến thẳng đến sân bay. Xe chay trên đường đã sáng hẳn, Kỷ Du Thanh tựa ra sau ghế ngáp một cái, lấy điện thoại ra báo cho Bội Văn biết mình đang quay trở lại Hoa Đô, báo cô đến công ty để chuẩn bị tốt tài liệu đợi mình, sau đó mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Bảy giờ, Hà Húc đi đến quán trọ thì thấy cửa mở toang, không khỏi có chút tò mò sớm như vậy Khởi La đã ra ngoài, anh nghi ngờ đi vào trong thì thấy cửa phòng cô vẫn đóng chặt vẫn chưa có dấu hiệu đã ra ngoài. Chắc có khách nào đó đã ra ngoài.
Anh vào bếp với nguyên liệu đã mua và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng một mình, để khi Khời La thức dậy là có thể dung bữa sáng nóng hổi.
Gần chin giờ, bạn cùng phòng của Đường Nghiên, Lục Uyển giống như ở ký túc luôn là người dậy sớm nhất cô nàng phát hiện chiếc bánh naan trên bàn đã cứng ngắc, có thể đập vỡ một quả óc chó, cô vội chạy đến gọi Hàn Sảng
"Này, nhìn cái bánh nan cậu mua hôm qua kìa, đã bảo cậu đừng mua mà bây giờ cũng không ăn được."
Hạ Tử Hàm bị tiếng ồn ào đánh thức, dụi dụi mắt, khó hiểu hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hàn Sảng kinh ngạc ngồi dậy khỏi giường, nhanh chóng xuống giường kiểm tra hộp naan mới mua tối qua cô đặt nó lên bàn quan sát " ngại quá, là mình xem nhẹ thời tiết ở đây rồi, không ngờ nó lại biến thành như vậy."
"Quên đi, quên đi." Lục Uyển xua tay, "Lát nữa mình đem xuống lầu xem có thể hâm nóng trong lò vi sóng để ăn không, đánh mất một miếng naan ngon như vậy thật đáng tiếc."
"Này, Đường Nghiên đêm qua không trở lại sao?" Hạ Tử Hàm sau đó mới phát hiện bên cạnh giường của mình không có người.
"Trưởng nhóm, cậu thật ngốc, Đường Nghiên đêm qua ngủ ở phòng cô Kỷ, hôm qua chúng ta đều uống một chút, cậu không nhớ sao?"
"A, hình như mình nhớ tới chuyện như thế này." Hạ Tử Hàm gãi đầu, "Bây giờ là mấy giờ rồi? Hôm nay còn có rất nhiều việc phải làm."
"Đã hơn chín giờ rồi." Lục Uyển trả lời.
"Cái gì, đã muộn như vậy, mau mau rời giường đi, Lục Uyển phiền cậu lên trên gọi Đường Nghiên hộ mình được chứ, mình đau bụng quá." Nói xong Hạ Tử Hàm ôm bụng chay vọt vào nhà vệ sinh.
[Côc, cốc] Lục Uyển đứng ở cửa gõ hai lần, không có phản ứng, cô liền lên tiếng gọi: "Đường Nghiên, Đường Nghiên, cậu có ở trong đó không? Mau dậy đi tất cả mọi người đều đang chuẩn bị xuất phát rồi."
Đường Yên tỉnh dậy trong trạng thái choáng váng, đầu đau như búa bổ, nàng cảm giác như mình đã thức ba ngày ba đêm chưa chợp mắt vậy. Một lúc sau nàng mới phát hiện tờ giấy trước ghế nàng ngồi dậy cầm lên xem thì nghe thấy tiếng Lục Uyển bên ngoài.
Nàng vội đáp một tiếng: " mình xuống ngay."
"Vậy thì nhanh lên, lát nữa tập trung ở tầng một nhé" Lục Uyển nói xong quay người đi xuống lầu.
Lúc này Đường Nghiên mới nhìn lại tờ giấy, đó là chữ viết của cô Kỷ, đây như thói quen của cô ấy mỗi khi đi ra ngoài luôn để lại lời nhắn.
Lời nhắn [ Ở công ty có chuyện gấp nên cô về trước, khi nào con dậy thì giúp cô trả phòng, sau này đừng uống rượu với bạn nữa.]
Đọc xong tờ giấy, trong lòng Đường Nghiên dâng lên một tia hoảng sợ nàng lập tức ngước mắt nhìn quanh phòng, hành lý của cô Kỷ thật sự đã không còn nữa.
Trong phút chốc, nỗi cô đơn tột độ dâng lên trong lòng nàng... nàng không nghĩ ra lí do gì ngoài chuyện ngoài ý muốn tối qua.
Hóa ra là bánh naan đã cứng lại không thể cho trực tiếp vào lò vi sóng được. Người chủ quán đã tốt bụng giúp đỡ họ. Họ khéo léo đổ một ít nước lên bánh naan, cho vào túi nhựa rồi cho vào lò vi song, vài phút sau naan cứng rắn lại trở nên mềm mại, không ngờ ở đây có nhiều kiến thức như vậy, hoặc có lẽ các cô gái dốt nát nên nhìn Hà Húc với ánh mắt ngưỡng mộ.
Hà Húc cười ngượng ngùng nói rằng mọi người sống ở đây đều biết cách làm, do khí hậu khắc nghiệt hơn chỗ khác nên lâu dần cũng thành quen.
Hà Húc còn tốt bụng nấu cho các cô gái một bát súp lớn thịt dê ăn cùng bánh naan, đến lúc này anh thấy thiếu một người liền tò mò hỏi: " Các em không phải còn một người nữa sao, bạn ấy đâu rồi?"
"À, tối qua cậu ấy ngủ cùng với cô của cậu ấy, lát nữa sẽ xuống sau."
Vừa nói xong, Đường Nghiên đã thu thập xong bước xuống từ cầu thang, nàng thấy mọi người đang ăn sáng cũng không vội đi tới mà nói với Hà Húc: " cho em trả phòng của cô em."
Lời vừa thốt ra tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đặc biệt là Hà Húc, anh hỏi: "Sao đột ngột thế?"
Đường Nghiên cười xấu hổ, cũng không muốn giải thích quá nhiều: "Công ty có chuyện khẩn cấp,nên cô ấy về trước."
"Không trách sáng nay vừa tới đã thấy cửa mở." Hà Húc lẩm bẩm.
Đường Nghiên im lặng không lên tiếng, nàng đứng trước quầy lễ tân làm thủ tục trả phòng, sau đó đi đến bàn ăn với mọi người.
"Đường Nghiên, tại sao cô của cậu đột nhiên trở về?"
"Ừ, đột ngột quá, cô ấy đi khi nào vậy?"
"..."
Trước sự nghi ngờ của mọi người, Đường Nghiên không biết nên nói thế nào, chỉ gượng cười giải thích rằng đó là vì cô có việc.
Việc cô Kỷ đi bất ngờ như vậy giống như đả kích tới Đường Nghiên, nàng không thể đoán được suy nghĩ của cô Kỷ, thậm chí nàng còn nghĩ có phải vì việc này mà cô sẽ chán ghét mình hay không.
Sau khi cô Kỷ rời đi Đường Nghiên như người mất hồn, cùng với mọi người trong nhóm đi ra ngoài.
Sau khi nhóm các cô gái đã đi, Chu Khởi La mới rời giường, tóc tai bù xù, mặt không trang điểm mắt đeo kính râm lướt qua người Hà Húc đang ở quầy lễ tân.
Cuối cùng Hà Húc cũng buột miệng nói: "Người phụ nữ đó, cô ấy đã rời đi rồi."
Chu Khởi La đang cúi người lấy nước, thẳng lưng hỏi anh: "Ai? Người phụ nữ nào?"
"Kỷ Du Thanh." Hà Húc trả lời.
Anh nghĩ lần này cô nên hiểu cái gì nên giữ và cái gì nên bỏ, nếu người phụ nữ đó thực sự để ý sẽ không rời đi như vậy, Hà Húc muốn cho Chu Khởi La hiểu rõ giữa các cô đó là chuyện quá khứ không thể quay lại được.
Không ngờ, Chu Khởi La lập tức tức giận chạy tới nắm lấy cổ áo của anh, "Khi nào, tại sao anh không nói cho tôi biết, là anh cố ý lừa tôi đúng không."
"Dừng lại, dừng lại, dừng lại," Hà Húc khuyên cô đừng kích động như vậy " sáng sớm anh đến đây thì thấy cửa mở, sau đó cô bé Đường Nghiên kia giúp cô ấy trả phòng thì anh mới biết, làm sao anh lừa em được, đây không phải là nói cho em trước tiên hay sao."
Chu Khởi La tức giận dùng sức đẩy anh ra đi vào phòng, Hà Húc nhìn bóng lưng cô vội vã hét lên " cô ấy đã đi rồi, em không thể buông được sao? Cứ coi như là mấy ngày vừa rồi cô ấy chưa từng xuất hiên."
Chu Khởi La không them để ý tới anh, mạnh tay đóng cửa ầm một tiếng, cầm lấy di động gọi cho Kỷ Du Thanh thì chỉ thấy báo tắt máy, liên tục mấy lần đều như vậy.
Kỷ Du Thanh ngủ một giấc ngắn trên chuyến bay mở mắt ra đã sắp đến sân bay Hoa Đô, cô còn phải đi lấy xe ở bãi đỗ xe nhưng không ngờ Bội Văn nhận được tin tức liền đến thẳng sân bay đón cô, Bội Văn thở hổn hển giúp cô xách hành lí " chị à, để em giúp, chị vất vả rồi."
Kỷ Ngọc Thanh không từ chối đươc liền đưa vali cho cô.
Hai người sóng vai bước ra ngoài, trong lòng Bội Văn có một tầng nghi hoặc, do dự một lát, cất tiếng hỏi: "Chị, sao chị về đột ngột thế." Khi cô đọc được tin nhắn còn tưởng mình nhìn nhầm phải xác nhận lại vài lần mới tin là thật, hơn nữa là sắp đến nơi báo cô đến công ty, Bôi Văn lại nghĩ xe của Kỷ Du Thanh ở bãi đỗ xe tàu điện, nên cô vội vàng đến sân bay để đón chị.
Kỷ Du Thanh không trả lời, cô vừa đi vừa hỏi chuyện công việc: "Văn bản quy hoạch mới đã được soạn thảo xong chưa?"
"Nó đã sẵn sàng và đã được đặt trong văn phòng của chị rồi."
Xe của Bội Văn đậu bên ngoài, sau khi đặt vali của Kỷ Du Thanh vào cốp xe, hai người lên xe rồi vội vàng khởi hành, cô hỏi Kỷ Du Thanh có muốn đi lấy xe trước không, Kỷ Du Thanh nghĩ một lúc rồi nói " đến công ty đi."
"Thế chị không lấy xe à?" Bội Văn bối rối.
"Không cần vội , cần phải trả lời Lưu Tổng rồi" Kỷ Du Thanh nói.
Kỷ Du Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi, cả đêm không ngủ, cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, Bội Văn lái xe cả đoạn đường đều thấy không thích hợp đoán Kỷ Du Thanh đêm qua không ngủ, bất an hỏi một câu: "chị, có phải Đường Nghiên ở bên kia chọc giận chị không?"
"Đừng hỏi nữa." Kỷ Du Thanh nhắm mắt nói
Bội Văn lập tức ngậm miệng, thành thật lái xe, dọc đường không dám hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.