Đường Nghiên cũng biết người mà Bội Văn nói đến là Trương Mễ Nhã là bạn học cũng như bạn thân của cô Kỷ hơn mười năm rồi.
Đúng vậy, bọn họ đã biết nhau nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng phải biết về cô Kỷ, chỉ là Đường Nghiên không biết hỏi dì Trương nào, trực tiếp hỏi như vậy sẽ quá đột ngột rồi.
"Quên đi, để em suy nghĩ thêm." Đường Nghiên nói
Bội Văn trong điện thoại im lặng vài giây, "Tôi nghĩ chắc cũng không có vấn đề gì lớn, nếu hai người bọn họ thật sự có gì đấy thì cũng sẽ không đợi đến bây giờ, đến lúc quay về sẽ ổn thôi."
Đường Nghiên không nói gì, trong lòng cảm thấy bất an.
Bội Văn lại nói đùa: "Người phụ nữ đó sẽ không bao giờ ly hôn chồng rồi theo đuổi Lão Kỷ, đừng lo lắng cũng như suy nghĩ nhiều. Khi trở về nhớ mang cho tôi đồ ăn ngon nhé."
"Vâng, em sẽ làm vậy." Đường Nghiên đồng ý, "Chị Bội Văn, em không quấy rầy chị nữa, em quay lại quán trọ đây."
"Vào nhanh đi."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Đường Nghiên đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía nhà trọ.
Từ cửa sổ, nàng mơ hồ nhìn thấy một người đang ngồi trong phòng khách tầng một của quán trọ. Khi đến gần hơn, nàng nhận ra đó là Chu Khởi La, chị đang nhàn nhã ngồi pha trà, giống như là cố ý đợi ai đó.
Chỉ khi Đường Nghiên bước vào nàng mới nhận ra đối phương đang đợi mình
Đường Nghiên dừng lại, bầu không khí có chút ngượng ngùng, sau khi biết được mối quan hệ cùng quá khứ của chị ấy và cô Kỷ thì rất khó ở chung, nàng muốn giả bộ như không để ý rồi lên lầu nhưng vẫn bị đối phương gọi lại.
"Đường Nghiên." Chu Khởi La gọi thẳng tên của nàng, tự nhiên giống như đã biết nàng từ lâu rồi.
Đường Nghiên quay người, cũng không có hỏi đối phương chuyện gì xảy ra, nàng chỉ im lặng đứng nhìn xem đối phương muốn làm gì.
Chu Khởi La mỉm cười dịu dàng, vẫy tay với nàng: "Em có thể đến đây ngồi không, chị vừa pha trà, em tới nếm thử đi."
Đồng ý cũng không phải là ý kiến hay, nhưng từ chối thì trông có vẻ như nàng đang sợ chị ấy.
Nàng mới không sợ, có gì phải sợ chứ, Đường Nghiên khẽ cắn môi bước tới.
Kéo ghế ngồi xuống, Chu Khởi La tự nhiên rót cho nàng một li: "Thử xem."
"Cám ơn." Đường Nghiên khách khí, nhưng nàng vẫn không khỏi cứng đờ động tác, uống một ngụm trà, đương nhiên không thể nói ra bất kỳ lời khen ngợi hay phân tích nào, tẻ nhạt nói một câu: " uống được".
Chu Kỳ Lạc mỉm cười trợn mắt, nói theo lời nàng: "rất ngon đúng không, đây là loại trà mà Du Thanh thích nhất."
Nghe vậy, Đường Nghiên suýt chút nữa bị sặc, thiếu chút nữa làm mình bị bỏng, hoảng hốt đặt lại chén trà trên bàn, nở nụ cười xấu hổ không nói gì.
Sau đó Chu Khởi La lại hỏi: "Em và Du Thanh quen nhau thế nào, các em không phải họ hàng đúng không, trước kia chị chưa từng nghe qua."
"Tôi... năm ngoái đến Hoa Đô học, tạm thời ở nhà cô Kỷ, mẹ tôi và cô Kỷ là bạn học."
"Ồ... hóa ra là như vậy." Chu khởi là đem âm cuối kéo dài, trong đầu chợt nghĩ đến một người, " mẹ của em có phải tên là Đường Hyệ không?" cô che miệng cười nói, " người chơi với Du Thanh lúc đó chị chỉ nhớ một cái tên đó."
Đường Nghiên ngạc nhiên nói: "Sao chị biết... tôi lấy họ của mẹ"
"Là đoán, là đoán thôi..." Chu Khởi La cười che giấu, "Nhưng về cơ bản chị đều biết bạn bè của chị ấy." Câu nói này giống như khoe khoang, không kiêng nể gì mà ở trước mặt nàng tỏ vẻ hiểu biết rõ về cô Kỷ.
Đường Nghiên tất nhiên không vui nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
Nhìn thấy bộ dáng của Đường Nghiên, Chu Khởi La thừa thắng xông lên tiếp túc nói với nàng: "Trước kia khi chúng tôi ở bên nhau thực sự rất vui vẻ, chị ấy là người thực hoàn mỹ mà càng về sau chị ấy càng thêm thành thục hơn thì phải."
Không chịu thua kém, Đường Nghiên chủ động khơi chuyện: "hai người nếu đã vui vẻ như vậy, tại sao lại chia tay?"
Một cuộc chiến không khói thuốc súng giữa hai người sắp nổ ra hết sức căng thẳng.
Khuôn mặt tươi cười của Chu Khởi La đột nhiên cứng đờ, khóe miệng giật giật nói: "Em còn nhỏ, chưa hiểu nhiều chuyện của người lớn, xã hội này không đủ khoan dung với những nhóm người như chúng ta. Tất nhiên, không thể phủ nhận là đoạn tình cảm đó là do chị tổn thương chị ấy."
Đường Nghiên cắn môi dưới, nàng biết người bị tổn thương nhất định là cô Kỷ, nàng thực sự tức giận vì trên đời này có người dám làm tổn thương cô Kỷ, nhưng cũng nhờ thế mà nàng có cơ hội theo đuổi cô ấy.
"Không sao, tất cả đã là quá khứ, cô Kỷ đã không còn để ý rồi", Đường Nghiên trả lời " hơn nữa chị Chu bây giờ không phải đã kết hôn rối sao, anh chủ có vẻ rất yêu chị đấy."
Chu Khởi La nghe xong cười khẩy, ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: " trẻ con thì vẫn là trẻ con, suy nghĩ chính là đơn giản như vậy, mẹ em một mình nuôi em lớn cũng không hề đơn giản, nếu đã đến Hoa Đô học thì chăm chỉ học tập sau này hiếu kính mẹ là được rồi."
Trong lời nói của cô có gì đó, bất kể cô nghe thế nào, Đường Nghiên đều cảm thấy cô đang cảnh cáo nàng, cứ học đi đừng nghĩ gì khác với cô Kỷ, có lẽ do thích cô Kỷ nên nàng mẫn cảm hơn với lời nói của đối phương.
Đường Nghiên cũng mỉm cười lịch sự đáp lại: "Tôi nhất định sẽ học tập chăm chỉ vì tôi muốn trở thành một người xuất sắc để có đủ tự tin theo đuổi người mình thích."
Nụ cười của Chu Khởi La nhất thời có chút xấu hổ, cuộc chiến không thuốc súng gần như bị kích động đến mức bùng nổ.
"Vậy thì chúc em may mắn, theo chị biết, người ưu tú thường có rất nhiều đối thủ, e rằng em sẽ phải cố gắng rất nhiều."
"Tôi sẽ làm vậy." Đường Nghiên nhếch môi, kiên quyết trả lời, không hề nhượng bộ, sau đó đứng dậy, "Cảm ơn chị đã mời trà, tôi lên phòng trước."
Nếu là Đường Nghiên một năm trước, gặp được đối thủ dùng ngôn ngữ như vậy áp bách thì nàng nhất định không dám nói lời nào, chứ đừng nói có thể phản bác lại đối phương như vậy.
Thời gian thực sự có thể chậm rãi thay đổi một con người, ít nhất nàng không muốn làm một cô gái bé nhỏ yếu đuối tránh sau lung cô Kỷ, nàng muốn làm người trưởng thành có bờ vai vững trãi để có thể che chở cho cô Kỷ
Sau khi Đường Yên rời đi, Chu Khởi La ngồi bất động trên ghế, lặng lẽ cầm tách trà lên uống một hơi. Đột nhiên, khóe miệng cô hiện lên một nụ cười quái dị, cô gái này không thể coi thường, nghé non không sợ hổ, cũng chỉ là đứa vắt mũi chưa sạch cô cũng chẳng để ở trong mắt.
Đường Nghiên lên phòng chưa lâu thì Hà Húc từ phòng ngủ nhỏ bước ra, Chu Khởi La nghe tiếng động liền quay lại, liếc mắt một cái hỏi: " anh đã nghe hết rồi?"
Hà Húc yên lặng gật đầu, Chu Khởi La khóe miệng cười lạnh, tiếp tục quay đầu uống trà, như không có gì để nói hay giải thích.
Hà Húc mím môi, chậm rãi đi tới, đứng cách cô chưa đầy hai mét, vẻ mặt thành khẩn bắt đầu thuyết phục cô thay đổi, "chuyện của cô bé đó và người phụ nữ kia anh không quan tâm, cũng không để ý, anh chỉ muốn cùng em sống thật tốt hay ít nhất cũng bảo trì mối quan hệ như hiện tại".
Chu Khởi La cười lạnh nói: "Hà Húc đến hôm nay, anh cảm thấy anh có tư cách gì mà nói chuyện này với tôi?"
Hà Húc cổ họng nghẹn ngào, trong đầu như đoán được điều gì, lập tức hít một hơi lạnh, " nhưng quán trọ này không phải là tâm huyết của em sao, vì cái gì mà nhiều năm như vậy em vẫn chưa buông bỏ, người phụ nữ đó đâu còn tình cảm với em nữa."
"Làm sao anh biết trong lòng cô ấy không có tôi?"Chu Khởi La hỏi ngược lại anh, ánh mắt sắc bén hung ác, như thể đang đối mặt với kẻ thù máu thịt. "anh lén tôi đi tìm chị ấy?"
"Anh..anh..." Hà Húc chột dạ " anh chỉ mới gặp cô ấy để nói chuyện vài câu, bọn anh đều muốn quên đi quá khứ, vì cái gì mà em không chịu."
"Đừng cố gắng lừa dối tôi, tôi sẽ không bao giờ tin những gì anh nói, anh thật giỏi Hà Húc anh giám ở sau lưng tôi tìm chị ấy, anh có biết anh làm như vậy thực sự rất xấu xa không?" Chu Khởi La phát hỏa lớn tiếng
"Anh chỉ... muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của chúng ta." Hà Húc cô đơn cúi đầu " bà nội sẽ mừng thọ tám mươi vào tháng sau, bà hy vọng anh có thể quay lại Hoa Đô cùng với em, nên.. anh hy vọng không có gì xảy ra."
"HẮt xì..." Kỷ Du Thanh đột nhiên bừng tỉnh, trong phòng tối đen chỉ có ánh sáng le lói xuyên qua tấm rèm, cô không nghĩ mình lại ngủ lâu như vậy.
Kỷ Du Thanh dụi dụi mắt, xoay người vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại di động trên bàn đầu giường, ánh sáng chói mắt khiến cô hơi nheo mắt lại. Màn hình hiện ra đã là chín giờ tối, thực sự rất muộn rồi.
Duỗi người một lúc, Kỷ Du Tha bước xuống giường, đi dép lê bật đèn, bữa tối cô chưa ăn nên có chút khó chịu, dạ dày còn hơi đau, mọi tế bào trên cơ thể dường như đang phản đối quả thực cô đã có tuổi rồi, nếu không phải do gió thổi lạnh làm cô tỉnh thì có lẽ cô sẽ ngủ đên sáng luôn mất.
Cô thử tìm kiếm trong hành lí nhưng không có gì để ăn, đành phải cầm tiền ra ngoài tìm dồ ăn, không biết mấy đứa nhỏ đã ăn cơm chưa, cô có nên đi tìm mấy đứa đi ăn cùng không nhỉ.