Được sự đồng ý của Giang Tấn, rạng sáng đêm đó Hứa Tiếu Vi, Ngô An Toàn và Lê Quả được vệ sĩ mà Giang Tấn phái tới hộ tống trở về.
Bởi vì chân Hứa Tiếu Vi cũng từng bị chấn thương nên dù bong gân lần thứ ba thì cũng không nghiêm trọng gì nhưng lại gây ra trên vết thương cũ lại mắt cá chân sưng tấy nghiêm trọng hơn cô nghĩ.
Hứa Tiếu Vi phải ở nhà một tuần vì bị chấn thương, đoàn phim đành đẩy lùi suất diễn của cô để không làm chậm tiến độ quay, Hứa Tiếu Vi mong trên mạng sẽ không có tin tức cụ thể nào về vụ việc này, cô không muốn bị ăn vạ khi chưa có chỗ đứng vững vàng trong giới.
Dù cô cũng muốn lợi dụng dân mạng để xem có manh mối về người đã cứu cô, nhưng tất cả đều bị không có.
Bất đắc dĩ, Hứa Tiếu Vi đành đặt máy tính xuống, vừa lúc dì Vương mới ra ngoài đổ rác, Hứa Tiếu Vi dựa vào ghế sô pha, bằng mọi cách với cái điện thoại, vuốt lên vuốt xuống giao diện nhật ký cuộc gọi.
Lần cuối cô nói chuyện với Giang Tấn là một tuần trước, cô gọi điện xin phép hắn cho về nhà nghỉ dưỡng, từ sau đó cô vẫn chưa liên lạc lại với hắn.
Trên thực tế, cả hai cũng chưa cuộc điện thoại trong bản ghi cuộc gọi, chỉ có vài ba cái, và tất cả đều không quá 20 giây.
Hứa Tiếu Vi ngồi thấp thỏm gõ đi gõ lại dãy số điện thoại của Giang Tấn, cuối cùng, tay cô không khéo ấn nhầm xuống nút gọi.
'đô, đô ——'
Hứa Tiếu Vi sợ hãi ngồi thẳng lưng, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn một giây rồi một giây trôi qua, đến khi cô phản ứng được, lập tức ấn nút cúp máy, sau đó nhét điện thoại xuống dưới cái gối ôm.
'Hứa Tiếu Vi, không phải vừa rồi là mày nhớ Giang Tấn đấy chứ? Trời ơi, sao mày lại có thể nhớ anh ta chứ, anh ta là sếp của mày mà......' [Tự vả mặt - ing]
Nội tâm giãy giụa một lúc, điện thoại dưới gối cũng chưa có chút động tĩnh gì, Hứa Tiếu Vi lại tự bắt đầu an ủi mình, có lẽ căn bản Giang Tấn không nghe thấy, có lẽ Giang Tấn nghĩ rằng cô gọi nhầm số nên không trả lời điện thoại......
Nghĩ vậy..., tiếng đóng cửa truyền lại, Hứa Tiếu Vi tưởng dì Vương đã trở lại, "dì Vương, cháu đói bụng........."
Lời còn chưa dứt, Hứa Tiếu Vi quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang đen, đội mũ lưỡi trai màu đen, người đàn ông che người kín mít, chỉ để lộ ra một đôi mắt mà còn bị vành mũ tinh xảo che lại.
Hứa Tiếu Vi nhìn thấy đồ mà đối phương đang mặc, còn tưởng có ăn trộm rón ở trong nhà, vậy nên xuất phát bản tính an toàn nên cô tiện tay lấy cái gạt tàn thuốc nằm trên bàn trà: "Anh là ai?"
Người đàn ông chậm rãi thay giày, ngẩng đầu thì bỗng thấy Hứa Tiếu Vi giơ gạt tàn thuốc như thể cô ấy định ném nó tới chỗ anh, đồng tử anh hơi co lại, hiển nhiên là không nghĩ tới cô sẽ phản ứng như vậy, Sau đó anh ta đi về phía Hứa Tiếu Vi, chậm rãi tháo khẩu trang và mũ xuống: "Cô không biết tôi sao?"
Đến khi khẩu trang bị tháo xuống, một khuôn mặt tuyệt ánh ánh vào mắt cô, nước da màu đồng, ngũ quan sắc bén, giống như bức tượng điêu khắc Hy Lạp, đồng tử u ám thâm thúy, trông hết sức mê hoặc.
Hứa Tiếu Vi rất nhanh đã biết được người đối diện này là ai, hơi kích động dung lấy tay cầm gạt tàn thuốc bắt tay anh: "Anh là Giang Nhất Thành?"
Giang Nhất Thành cong khóe mắt, anh ta đến gần cô, láy cái gạt tàn thuốc từ trong tay Hứa Tiếu Vi: " Tính đề phòng của cô lớn quá nhỉ, là ông chú Giang chỉ cô à?"
Anh ta đem đồ vật trong tay đặt lên bàn trà, chờ Hứa Tiếu Vi ngồi thì Giang Nhất Thành mới ngồi xuống: "Cô là Hứa Tiếu Vi đúng không, là nghệ sĩ mà hắn mới ký hợp đồng."
"Vâng."
"Ta là đường ca của Giang Tấn, đừng sợ, ta cùng tên Giang Thịnh kia có bản chất khác nhau." Tựa như phát giác ra tâm lý hoạt động của Hứa Tiếu Vi hắn liền biện minh, Giang Nhất Thành cười vang nói, "Cái khác nhau đầu tiên chính là hắn căn bản không được đẹp trai như ta.":>
Hứa Tiếu Vi: "......"
Giang Nhất Thành là một nghệ sĩ nổi tiếng trong giới giải trí là nghệ sĩ thành công hắn như thể là cá gặp nước, phối âm, ca hát, diễn kịch đều không phải bận tâm bởi hắn nổi tiếng trên nhiều phương diện, trước đây hắn còn bị coi như là một cây hút khách của showbiz.
Hứa Tiếu Vi cầm lấy ấm nước trên bàn trà rồi đổ cho Giang Nhất Thành một chén nước, Giang Nhất Thành tiếp nhận sau nhìn chăm chú đôi dép lê màu hồng nhạt trên sô pha, "Cô ở lại thật sao? "
Từ khi gặp qua Giang Thịnh, đã nghe ngóng được một ít tin tức của Giang gia, Hứa Tiếu Vi đối với Giang gia đều tràn ngập bí ẩn, sợ trước mắt Giang Nhất Thành chính là Giang Thịnh thứ hai, cũng liền không có cùng hắn nói gì quá nhiều, đi thẳng vào vấn đề mà hắn đề cập, "Giang Tấn không ở nhà, anh nếu tìm hắn có thể trực tiếp gọi điện thoại cho hắn."
Giang Nhất Thành buông cái ly xuống, đang muốn nói cái gì đó, cánh cửa lại lần nữa bị mở ra, là dì Vương đổ rác trở về.
Dì Vương thấy một đôi giày nam ở trên hành lang, liền nghe thấy tiếng Giang Nhất Thành gọi, vội vàng thay đổi giày rồi vào nhà, "Đại thiếu gia, sao người lại ở đây?"
Giang Nhất Thành đứng lên, cười nói: "Muốn ăn bữa cơm do dì Vương làm, cho nên lợi dụng lúc Giang Tấn không ở nhà liền tới đây thưởng thức."
Dì Vương nghe xong phì cười rộ lên, nói đợi lát nữa liền cho hắn ăn cơm do chính tay mình nấu, theo sau dì giới thiệu với Hứa Tiếu Vi về Giang Nhất Thành, điều này mới bài trừ toàn bộ suy đoán trong lòng của Hứa Tiếu Vi.
Dì Vương vào phòng bếp vội vàng nấu cơm, Hứa Tiếu Vi mới cùng Giang Nhất Thành từ từ nói tới vấn đề cô vì cái gì mà đã ở lại đây.
Giang Nhất Thành nghe xong toàn bộ quá trình không ngăn được liền nghẹn cười, " Lý do này hắn cũng nghĩ ra được, phục phục."
Hứa Tiếu Vi:"??? "
Giang Nhất Thành biết năng lực của Giang Tấn, nếu hắn muốn bảo vệ Hứa Tiếu Vi, hắn đều có khả năng và sức mạnh để loại bỏ những người theo dõi. Vậy tại sao Giang Tấn lại chọn cách khó hiểu nhất là để Hứa Tiếu Vi sống trong nhà của mình? Câu trả lời này chỉ có Giang Tấn mới biết.
Nói lên vào vấn đề, Giang Nhất Thành nhớ tới mấy năm trước hắn cũng muốn tiến vào sống cùng nhà với Giang Tấn để làm bạn, ai biết Giang Tấn sống chết không đồng ý, tình nguyện mua căn nhà đắc nhất ở trung tâm thành phố cho hắn cũng tuyệt nhiên không cho phép hắn bước vào gian nhà ở này.
Giang Nhất Thành tức khắc cảm giác trong lòng không thoải mái, đột nhiên che lại trái tim đang bị ' tổn thương ' rồi ngã xuống ở trên sô pha.
Hứa Tiếu Vi bị hành động của hắn dọa cho nhảy dựng, đang muốn dò hỏi tình trạng thân thể hắn, liền nghe thấy giọng nói hấp hối của Giang Nhất Thành, "Cái tên chết tiệt Giang Tấn này, ta đau khổ cầu xin hắn lâu như vậy hắn cũng không chịu cho ta ở cùng, không nghĩ tới cư nhiên chủ động thỉnh cô vào đây được, cô nói xem tên đại gia này có phải hay không là đang phân biệt đối xử!"
Hứa Tiếu Vi cũng không thực sự hiểu ý nghĩa đặc biệt của căn nhà này, nhưng từ khi cô vào ở tới nay, đích thực không có nhìn thấy người thứ ba tiến vài căn nhà này trừ cô cùng dì Vương ra, ngay cả Ngô An Toàn lần đầu tiên nhìn thấy cô cũng có nói rằng ai vào phòng này sẽ phải chết.
Nàng hỏi: " Phòng ở này làm sao vậy?"
Giang Nhất Thành ngồi thẳng dậy định chuẩn bị cùng Hứa Tiếu Vi nói chuyện phím, lơ đãng ngắm thấy ở mâm đựng trái cây có dâu tây, " Không phải là cô sẽ không còn vào bệnh viện nữa?"
Hứa Tiếu Vi gật đầu, "Giang Tấn đã đồng ý."
Sau đó hỏi hắn, "Làm sao vậy?"
"Cô không biết ngôi nhà này là đồ vật cuối cùng mẹ Giang Tấn để lại cho hắn sao? Hắn chưa bao giờ cho phép người ngoài tiến vào, trừ dì Vương, ngay cả ta muốn tiến vào hắn cũng đều không chịu, càng đừng nói đưa người hậu viện vào, cô có biết, đã từng có cái người hậu viện vào do nhầm lẫn, Giang Tấn đã đem người dân đi còn đem đi khử trùng toàn bộ hậu viện."
Cùng lúc đó, dưới gối ôm di động đột nhiên chấn động lên, Hứa Tiếu Vi lấy ra, trên màn hình hiện ra hai chữ cái rõ to ' Giang Tấn '.