Sau bữa tối, Giang Nhất Thành cùng Hứa Tiếu Vi nói chuyện một lúc rồi mới rời đi, sau khi tiễn Giang Nhất Thành về, Hứa Tiếu Vi mới cầm theo điện thoại, trở về phòng.
Phòng chỉ mới bật đèn tường, ánh đèn mờ ảo, Hứa Tiếu Vi ngồi ngây người ở trên sô pha một hồi lâu, mới gọi lại cho Giang Tấn. Cuộc gọi lần này rất nhanh được kết nối, chỉ vừa mới đổ chuông 2 lần, người bên kia đã nhấc máy. Hứa Tiếu Vi ngạc nhiên nhìn vào màn hình điện thoại, rồi một lần nữa để nó lại gần tai, cô nghe thấy một giọng nói trẩm ổn,
"Tôi vừa rồi đang tắm. "
Hắn đang giải thích cho Hứa Tiếu Vi lí do mình không nghe điện thoại trong phòng khách lúc nãy
Hứa Tiếu Vi vừa kéo chăn lên người cô, liền nghe thấy Giang Tấn hỏi:
" Có chuyện gì? "
Hứa Tiếu Vi nhất thời không biết nói chuyện gì, đành lấy tạm cớ:
" Tôi vừa mới nhấn nhầm số."
Cũng không thể nói cho hắn biết, lúc đang tập trung suy nghĩ, cô bất giác gọi điện thoại đến cho hắn...
" Ồ "
"... "
"... "
Cả hai người bỗng chốc chìm vào im lặng, microphone không có một chút tiếng động nào, tất cả thật im lặng. Hứa Tiếu Vi cho rằng Giang Tấn đã treo máy, liền nhìn vào màn hình điện thoại lần nữa, thấy thời gian cuộc gọi vẫn tiếp tục, đang định tìm chủ đề để nói chuyện thì giọng nói trầm thấp của Giang Tấn vang lên bên tai cô,
" Vậy thì lúc đầu em định gọi cho ai? "
"Tôi......"
Chính là anh nha.
Hứa Tiếu Vi im lặng chui đầu vào trong chăn, cố gắng không phát ra tiếng động, cố gắng muốn im lặng để nói sang chuyện khác. Nhưng Giang Tấn không định buông tha cô, giọng nói còn mang theo một chút truy vấn "Hả?"
Giang Tấn vừa hút thuốc vừa ngồi ở trên giường soạn thảo văn bản, điện thoại mở loa ngoài, một tay gõ bàn phím, micro rơi xuống nhẹ giọng nói: "... Tôi thực sự muốn gọi cho em. "
Ở một bên khác, bàn tay của Giang Tấn trên bàn phím gõ mạnh. Một dòng tiếng anh bởi vì ngón tay hỗn loạn bị bị sai khá nhiều, làm cho giao diện sạch sẽ hiện ra một bản phác thảo màu đỏ.
Giang Tấn thờ ơ nhìn điện thoại, ánh mắt như sóng mùa thu, gợn sóng lăn tăn, cuối cùng hắn cũng không đưa ra quyết định chung, đơn giản dừng công việc, cầm điện thoại dán vào tai, miễn cưỡng ổn định cảm xúc hỏi cô," Vết thương thế nào? "
" Tốt hơn trước rất nhiều rồi. "Hứa Tiếu Vi thấy hắn không truy hỏi vấn đề vừa nãy nữa, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm,
" Giang Tấn. "
" Ân? "
" Ở nhà rất nhàm chán. "
" Nếu nhàm chán có thể ra hậu viện chơi."
" Tôi muốn trở lại đoàn phim. "
... Được rồi."
"Thật sao?!"
"Đừng vui quá sớm." Giang Tấn nói với cô,
"Tôi có điều kiện. "
" Cái gì? "
" Mỗi ngày ba bữa đều phải chụp ảnh gửi cho tôi"
"......"
"Không thể?"
"Có thể có thể."
Hứa Tiếu Vi vừa nói vừa nghịch cái chăn trên người, do dự một hồi lâu mới đem vấn đề muốn hỏi ở trong lòng nói ra,
"Giang Tấn, cho tôi hỏi một câu được không?"
"Ừ."
Ngôi nhà này là vật cuối cùng mẹ anh để lại cho anh sao? "
Phía bên kia chần chừ một hồi, mới nhẹ nhàng trả lời.
Hứa Tiếu Vi tiếp tục nói: "Tôi nghe nói rằng không ai được phép vào đây ngoại trừ anh và dì Vương, vậy tại sao tôi có thể....."
"Bởi vì tôi muốn bảo vệ em." Giang Tấn thanh âm dần dần nặng nề,
" Tôi nói rồi, lúc ấy có người theo dõi em nên mới cho em ở lại đây. Nếu em bị chụp được, tôi sẽ phải bỏ tiền ra để ép tin đó xuống, không bằng ở lại đây, đỡ phiền phức cho sau này."
Tất cả sự chú ý của Hứa Tiếu Vi đều đặt lên câu trả lời vừa nãy của Giang Tấn. Giọng nói chợt nhẹ đi, " Thì ra là như vậy."
Giang Tấn tuyệt nhiên không nghe thấy câu trả lời của cô vẫn im lặng chờ cô trả lời.
Hứa Tiểu Vi không hiểu sao lại cảm thấy rất khó chịu, cô cuộn mình vào trong chăn và nói một cách rầu rĩ: "Khi nào anh về?"
" Có việc gì sao? "
"Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi thôi."
"Ngày 28 tháng sau."
Hứa Tiếu Vi cho rằng cuộc gọi này sẽ là lần liên lạc cuối cùng của họ, cô chưa bao giờ cho rằng họ sẽ liên lạc với nhau hàng ngày trong tương lai.
Được sự đồng ý của Giang Tấn, Hứa Tiếu Vi đã yêu cầu Ngô An Toàn đón cô đến đoàn làm phim sau khi vết sưng biến mất. Cốt truyện sắp kết thúc mà Hứa Tiếu Vi đã không quay quá nhiều cảnh. Để không làm chậm tiến trình, Hứa Tiếu Vi quyết định tạm thời chuyển đến khách sạn của đoàn phim một thời gian.
Theo yêu cầu của Giang Tấn, cô ngoan ngoãn gửi cho anh ảnh của ba bữa trong một ngày. Vào đêm đầu tiên khi Hứa Tiếu Vi dọn vào khách sạn ở, Giang Tấn đã chủ động gọi điện cho Hứa Tiếu Vi, Hứa Tiếu Vi lập tức cho rằng hắn không đồng ý cho cô dọn ra ngoài, đang chuẩn bị tìm cớ để thuyết phục, không ngờ Giang Tấn không yêu cầu cô quay lại, chỉ bảo Hứa Tiếu Vi phải cẩn thận, còn nói rằng Lê Quả sẽ qua để đi cùng cô.
Sau này mỗi một ngày, Hứa Tiếu Vi kết thúc công việc trở về khách sạn đều sẽ gọi cho Giang Tấn một cuộc điện thoại, mặc cho có muộn đến mấy Giang Tấn cũng nghe.
Một tháng sau, cả hai vẫn liên lạc với nhau hàng đêm không gián đoạn, vô tình, đây đã trở thành một thói quen không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của cả hai bên.
Còn ba ngày nữa mới đến ngày 28 mà Giang Tấn nói, trong một tháng này, Đoạn Lam và Hứa Tiếu Vi gần như không có chạm mặt ngoại trừ trong lúc diễn. Hứa Tiếu Vi nhiều lần cảm thấy rõ ràng là Đoạn Lam đang cố ý trốn tránh mình, lúc đầu cô không hiểu lý do, sau đó Lý Quả nói với cô rằng đó là bởi vì Đoạn Lam bị Giang Tấn uy hiếp, hơn nữa cư dân mạng cũng công kích Đoạn Lam ngày càng nghiêm trọng. Bất đắc dĩ Đoạn Lam đành phải thu liễm lại tính cách của mình.
Vào hôm nay, cảnh quay là cảnh hôn của Phó Thần và Hứa Tiếu Vi, bởi vì say rượu mà nhầm lẫn bản thân là người yêu của nhau. Để nhanh chóng tiến vào trạng thái, Hứa Tiếu Vi và Phó Thần đều uống một chút rượu, nhưng bởi vì màn ảnh là tá vị, Phó Thần cùng Hứa Tiếu Vi lại là lần đầu diễn cảnh thân mật với nhau, làm cho hai người diễn hai ba lần đều bị đạo diễn kêu Cut.
Phó Thần nhớ tới vừa rồi ở phòng hóa trang nghe Lê Quả nói Hứa Tiếu Vi mấy ngày nay vì nghiên cứu kịch bản mà nấy hôm đều ngủ rất muộn, liền hỏi cô, "Không ngủ được hả?"
"Không có việc gì." Hứa Tiếu Vi ấn huyệt thái dương và mỉm cười, "Tiền bối, kỹ năng diễn xuất của anh lại tiến bộ rồi, vừa rồi những lời đó làm tôi thiếu chút nữa là rung động rồi."
Phó Thần xoa đầu Hứa Tiếu Vi cười, "Em cũng có tiến bộ rất lớn, giống như Hứa Tiếu Vi kiêu ngạo thời đại học trở lại, ta thật sự rất vui."
Dừng một chút, ánh mắt Phó Thần nặng nề mà nhìn chằm chằm Hứa Tiếu Vi, "Tiểu Vi, em có chuyện gì có thể cùng ta nói, giống như thời đi học, cứ trút bỏ mọi chuyện không vui cho ta."