Chiếc BMW mui trần cứ vậy do Yến Nam Nhi điều khiển lao đi như bay rời khỏi khu phố theo hướng tây rồi mất hút trong lòng xe cộ đã dần vào trưa.
...
Nửa giờ trôi qua. Khách sạn Vân Du.
Cố Cảnh Sâm lúc này đang bị nhốt trong một căn phòng tầng thứ bảy của toà khách sạn. Nằm trên giường, anh đã tỉnh lại, nhưng bản thân đang bị trói chặt cả hai tay.
Đôi mắt nhìn quét qua căn phòng một lượt, Cố Cảnh Sâm nhớ lại khoảnh khắc ở nhà hàng kia. Bị đánh bất ngờ từ phía sau khiến anh không kịp phản ứng. Kết quả là bị trói rồi bị vứt ở đây.
Cố Cảnh Minh, ông ta thật sự muốn hại chết mình? Cố Cảnh Sâm suy nghĩ, trong lòng vừa là uất hận, vừa là cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
Nói thế nào thì anh cũng là con ruột của ông ta, tại sao ông ta lại có thể làm như vậy?
Lạch cạch một tiếng!
Cánh cửa phòng được mở ra, Cổ Cảnh Sâm vội nhắm mắt vờ như anh chưa thể tỉnh lại, càng lúc như vầy, anh lại càng phải bình tĩnh.
Thanh âm của hai người đàn ông vang lên ngay sau đó.
“Tiểu Tứ, mày nhanh lẹ lên đi, làm gì mà cứ như rùa vậy?”
“Anh Long, sao ông chủ chúng ta lại nhận cái vụ làm ăn không đâu này? Rõ là nhàm chán!”
“Im miệng và làm đi, mày thì biết cái gì.” Tên còn lại lạnh giọng mắng tên kia. “Bảo làm gì thì làm đó, có tiền là được.”
“Ồ?” Tên bị mắng kia giọng ngán ngẩm, lầm bầm chửi, “Con mẹ nó thể ông chủ mà bảo anh đi làm trai bao, anh cũng đi à?”
“Cái thằng lắm chuyện này, còn lầm bầm gì đó, nhanh đặt lên giường đi.” Tên kia quát.
Cổ Cảnh Sâm nghe nhưng cũng không rõ vụ làm ăn mà hai tên kia nhắc đến là cái gì. Anh lại không thể để cho hai tên kia phát hiện ra anh đã tỉnh lại, nếu không xảy ra gì tiếp theo anh không lường được. Nghe giọng điệu thì có vẻ hai tên này không phải người của Cố Cảnh Minh.
Phịch một tiếng, Cổ Cảnh Sâm nghe được bên cạnh anh vừa có một cái gì đó khá nặng ném xuống giường. Sau đó thì tiếng đóng cửa vang lên, hai tên kia rõ ràng sau khi ném vật nặng kia xong thì nhanh chóng đi mất.
Mở mắt ra lúc này, Cổ Cảnh Sâm thoáng giật mình khi mà nằm ngay bên cạnh anh, lại là một cô gái lạ mặt cũng bị đem đến căn phòng này, cô ta còn bị hôn mê.
Ngay lập tức, cảm giác khó chịu lẫn buồn nôn ập đến. Cố Cảnh Sâm phản ứng thật nhanh. Anh lật người cuộn mấy vòng khiến cả thân thể rơi xuống khỏi giường.
Trên người cô gái kia, mùi nước hoa khiến anh khó thở, một cảm giác kinh tởm ập đến. Cố Cảnh Sâm cố gắng lăn người ra thật xa chiếc giường để khứu giác của anh không phải ngửi thấy thứ mùi hương kia. Cả người vô cùng khó chịu, giá như lúc này có Tề Nghiêm ở đây, anh sẽ cảm thấy dễ chịu một chút.
Um...
Trên giường, cô gái kia vậy mà cựa mình tỉnh lại sau tiếng động do Cổ Cảnh Sâm gây ra. Cô ta chống hai tay khẽ ngồi dậy, đảo đôi mắt đẹp nhìn khắp căn phòng rồi bất giác hét rầm lên khi ánh mắt cô ta chạm đến cảnh tượng Cố Cảnh Sâm đang nằm dưới nền nhà.
“Anh...anh là ai?”
Cố Cảnh Sâm khó thở, đôi mắt lại cực kỳ chán ghét khi mà cô gái kia cứ nhìn chằm chằm vào anh. Thấy anh không phản ứng, cô gái kia có vẻ hơi khó chịu. Lần đầu tiên cô ta bị một người khác giới nhìn xong rồi mà đến một câu cũng không đáp lại.
“Tôi hỏi anh là ai?” Cô gái kia vẫn một câu hỏi lại lần nữa.
Cố Cảnh Sâm sắc mặt tái nhợt lại thập phần tức giận, chỉ buông mỗi một câu, “Cút khỏi đây.”
Ba chữ cút khỏi đây của Cố Cảnh Sâm làm cho cô gái kia lúc này đã thật sự khó chịu vô cùng. Đàn ông gì mà không lịch sự gì cả. Dám làm lơ cô ta!
“Đúng là khó ở, nhìn xem thân thể bị trói như kia, có thể làm gì mà bày đặt đuổi người khác cút.” Cô gái kia tức tối nói.
Cố Cảnh Sâm lúc này gượng ngồi dậy, hai tay bị trói phía sau đã trở nên tê rần, anh dựa vào vách tường, khó nhọc mà thở từng hơi. Còn chưa thở được mấy hơi, thì anh bất giác lại ngửi được mùi nước hoa kia.
Cô gái kia chả biết từ khi nào đã rời giường tiến gần đến chỗ anh đang ngồi. Vậy nên mùi nước hoa quá nồng kia mới xộc vào mũi Cố Cảnh Sâm không chừa chút nào.
Oẹ!
Cố Cảnh Sâm thật sự muốn nôn oẹ ra ngoài, tiếc là anh chỉ nôn khan, không có thức ăn để theo ra ngoài. Thấy anh nôn oẹ, cô gái kia đen mặt, cô ta khó tin mà liếc Cố Cảnh Sâm, liền chửi, “Khốn kiếp, Vân Thiên Ca tôi còn chưa xấu đến mức khiến anh buồn nôn đâu, anh đừng có làm quá lên thế.”
Cố Cảnh Sâm sắc mặt thật sự kém, anh khó chịu đến mức tức giận quát lên; “Cô cút ra xa chút, đừng có lại gần tôi, cút đi.”
Vân Thiên Ca khiếp sợ nhìn Cố Cảnh Sâm, “Anh...anh làm gì dữ tợn như vậy, tôi chỉ muốn tháo dây trói cho anh thôi, có cần phải khó chịu thế không”
Đúng lúc này phía bên ngoài tiếng tông cửa thật mạnh vang lên. Kèm theo sau đó là thanh âm trong trẻo quen thuộc vang lên.
“Cố Cảnh Sâm, anh có ở đây không?”
Bên trong cửa, Cố Cảnh Sâm ngay lập tức nhận ra giọng nói kia là của anh. Tề Nghiêm, cô gái của anh vậy mà thật sự đến rồi, cũng còn may anh vốn đã cài đặt định vị của anh vào điện thoại của cô, vậy nên phút cuối, cô đã tìm được anh.
Cố Cảnh Sâm như trút được gánh nặng, nếu thật sự Tề Nghiêm không tìm được đến đây, một khi anh phát bệnh nặng đi, hậu quả anh không dám nghĩ đến...