Khoảng cách từ chỗ ngồi đến cửa không xa, Cố Cảnh Sâm đi rồi, Cổ Cảnh Minh nhìn theo đứa con trai làm ông ta tức chết, trong lòng chẳng hiểu là loại tư vị gì?
Cha con ông ta vì cớ làm sao lại đến mức như thế này.
Còn nữa, nếu như một ngày nào đó Cố Cảnh Sâm thật sự lên nắm quyền, Cố Cảnh Minh ông ta chắc chắn sẽ mất hết tất cả, khi đó Hoàng Uyển và đứa con trai nhỏ của hai người bọn họ sẽ không sống tốt.
Không được, phải làm gì đó trước khi đứa con trai kia kịp trở mình. Nghĩ vậy, Cố Cảnh Minh nhìn bốn tên vệ sĩ, lạnh giọng quát: “Các cậu còn ngơ ra đó à, bắt nó lại bằng mọi cách cho tôi. Cũng chỉ là một đứa thanh niên thôi, có thể làm gì được các cậu hả?”
Bốn tên vệ sĩ kia lúc này mới hoàn hồn, nhanh chóng chạy theo bắt Cổ Cảnh Sâm lại.
Cổ Cảnh Sâm lúc này cũng chỉ vừa đi ra khỏi cửa lớn của nhà hàng. Anh hoàn toàn không nghĩ đến bốn tên vệ sĩ kia lại dám đuổi theo từ phía sau.
Lúc phản ứng lại, thì khoảng không trước mắt bỗng tối sầm. Sau đó đã không còn biết gì nữa.
Hai tên vệ sĩ sau khi đánh lén Cổ Cảnh Sâm từ phía sau liền nhanh chóng đỡ lấy người đàn ông trẻ tuổi đang đổ xuống vì ngất đi.
Cả hai cùng thở phào, nếu không dùng chiêu đánh lén, thì quả thật bọn họ sẽ không có cách nào bắt được người này. Cố Cảnh Minh lúc này mới đi ra, ánh mắt có vẻ hài lòng, liền nói với đám vệ sĩ.
“Các cậu mang nó đến chỗ hẹn đi. Nhớ canh bên ngoài, khi nào xong chuyện mới thả nó ra. Lời vừa dứt, Cố Cảnh Minh liền đi. Mặc kệ Cố Cảnh Sâm có ghét ông ta cỡ nào, nhưng đứa con trai này luôn chống đối với ông ta, giữ nó lại, chính là hiểm hoạ.
Mà hiểm hoạ thì nhất định phải diệt trừ.
...
Cùng lúc ấy bên tiệm đồ cổ nhà Tề Nghiêm. Yến Nam Nhi cũng đã chọn được một chiếc bình gốm nhỏ có màu xanh ngọc. Nhìn qua chiếc bình tuy có hơi nhỏ, nhưng được làm rất tinh xảo tỉ mỉ. Đợi Bạch Huyên gói lại cái bình cổ, Tề Nghiêm lúc này mới hỏi chuyện Yến Nam Nhi.
“Cậu nghỉ học rồi?”
“Học hành gì chứ, em chỉ thích kinh doanh buôn bán.” Yến Nam Nhi thản nhiên đáp.
“Ồ?” Tề Nghiêm nửa thật nửa giả mà nhìn Yến Nam Nhi, “Kinh doanh của cậu là đi trêu gái nhà lành, rồi trêu nhầm xong bị đánh đến giờ còn muốn đi theo làm bảo kê cho người ta à?”
“Không có, em không có đâu.” Yến Nam Nhi xua tay chối liên tục. “Chị hiểu lầm em rồi.”
Đúng lúc này, đôi mắt của Tề Nghiêm bất giác giật giật liên hồi. Cô đưa tay lên khẽ dụi nhẹ mắt, xong khi mở tay ra, mắt vẫn giật liên tục.
Thật kì lạ, cô chưa bao giờ bị như vậy? Tề Nghiêm rơi vào suy tư, cảm giác giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Lúc sáng Cố Cảnh Sâm bị ba anh ép đi theo, đến bây giờ đã được một khoảng thời gian tại sao anh vẫn chưa gọi cho cô. Tề Nghiêm vội vàng lấy điện th^ại từ trong túi quần ra xem. Màn hình trống trơn, không có cuộc gọi hay bất kỳ tin nhắn nào.
Sự lo lắng hiện rõ lên khuôn mặt xinh đẹp của Tề Nghiêm. Yến Nam Nhi đứng bên cạnh, cậu ta thấy rõ ràng tất cả thay đổi sắc mặt của Tề Nghiêm. Liền hỏi:
“Chị Tề Nghiêm, chị..bị sao vậy?”
“Hả...?” Tề Nghiêm giật mình, “Cậu hỏi tôi cái gì?”
“Em nói chị bị sao vậy, mặt chị tái nhợt rồi kìa, trúng gió hả?” Yến Nam Nhi cũng không nói giỡn, thật sự quan tâm hỏi.
Tề Nghiêm không trả lời, lại lấy điện thoại ra, xem cái gì đó không rõ, một lát liền thấy cô vội vàng lấy túi nhỏ đeo vào.
“Tề Nghiêm, cháu định đi đâu?” Bạch Huyên thấy Tề Nghiêm vội vã, rõ ràng là định đi đâu đó, liền ngăn lại rồi hỏi.
“Cháu có việc, bạn trai cháu có chuyện rồi.” Tề Nghiêm cứ vậy trả lời dù không biết chắc chắn sự việc. Nhưng linh cảm mách cho cô rằng, Cố Cảnh Sâm người cô yêu thương chắc chắn xảy ra chuyện.
Bạch Huyên còn chưa hỏi thêm được gì, đã thấy thân ảnh nhỏ nhắn vụt qua quầy tính tiền, kèm theo thanh âm trong trẻo, “Cháu đi rồi về, mọi việc nhờ cậu nha.”
Tiếng chưa tắt, mà bóng người đã mất tăm.
Bạch Huyên thở hắt ra một hơi, cái con bé này, có cần vội vã vậy không chớ?
Quay lại định nói gì đó thì hai cái bóng của hai thằng nhóc kia cũng vụt qua mất dạng. Yến Nam Nhi sau khi thấy Tề Nghiêm chạy đi, cậu ta phản ứng cũng khá nhanh lao theo cô, còn không quên kéo theo thằng bạn. Chạy theo vội cựu ta còn chẳng mang theo quà mặc dù tiền đã đưa.
Bạch Huyên lắc đầu ngao ngán, cái tụi thanh niên bây giờ sao lại vội vã xốc nổi như thế chứ?
Tề Nghiêm lúc này vừa chạy ra đường lớn, đứng vẫy taxi mà chân cô cứ run lên. Cảm giác lo lắng cho Cố Cảnh Sâm ngày càng nhiều, cứ thể như nếu cô không nhanh chóng làm gì đó, cô sẽ mất đi anh vĩnh viễn.
Chờ qua hơn năm phút, lại chẳng có lấy một chiếc xe nào. Tề Nghiêm bực đến chửi thề trong lòng, con mẹ nó thế nào lúc cần đón xe lại chẳng có lấy một chiếc xe nào thế này!
Đang nhìn ngang dọc xem chừng thì bỗng két một tiếng kéo dài, một chiếc BMW mui trần xuất hiện trước mắt Tề Nghiêm.
“Chị đại, lên đây!” Yến Nam Nhi ngồi ở ghế lái, hất hàm gọi Tề Nghiêm.
Tề Nghiêm hơi nheo mắt có chút sửng sốt nhìn Yến Nam Nhi, còn chưa định thần thì lại nghe cậu ta nói, “Chẳng phải muốn cứu anh rể sao, lên đi em đưa chị đi cứu người”
Tề Nghiêm cau mày càng chặt, cái thằng này, gọi anh rể cũng thuận miệng quá đấy, ai là anh rể của cậu chứ?
“Nhanh đi” Yến Nam Nhi thật sự nghiêm túc, “hiện tại đợi xe, sẽ mất thời gian hơn đó.”
“Đúng vậy, nghe lời cậu ta, không có hại đâu chị.” Thằng nhóc bạn thân của Yến Nam Nhi cũng lên tiếng.
Nhưng là khi cậu ta vừa dứt lời thì đã thấy Tề Nghiêm một bước nhảy vào ghế sau. Động tác nhanh gọn lẹ đến không thể mượt hơn.
“Đi.” Tề Nghiêm nói lớn, khiến hai thanh niên giật mình. Yến Nam Nhi hỏi: “Chị Tề Nghiêm, đi tới đâu?”
Tề Nghiêm lúc này mới nhớ là chưa có nói đi đâu, cô vỗ trán, thật là quan tâm quá hoá loạn mà, lấy điện thoại ra một lần nữa, lại lướt lướt một chút, cô nói: “Đi về phía tây ba cây số, nhanh.”
Yến Nam Nhi gật đầu, kèm theo là động tác quay xe, không một chút thừa. Nếu nói cậu ta cái gì cũng không ổn thì chắc chắn không đúng, bởi vì mỗi người đều có ưu điểm của mình. Ví như Yến Nam Nhi, cái gì cậu ta cũng có thể không giỏi như bao người, nhưng về chuyện lái xe hay đua xe thì khác, nếu cậu ta dám xưng thứ hai, thì cả cái khu Sầm Sơn này không ai dám xưng thứ nhất!