Bến Đỗ Hôn Nhân

Chương 34: Em đến cứu anh



Cánh cửa nhanh chóng bị đẩy mạnh vào bên trong, Tề Nghiêm một thân trầy trụa có phần chật vật, cánh tay trắng trẻo mơ hồ thấy vài vết bầm tím.

“Cảnh Sâm à.” Giọng của Tề Nghiêm đầy lo lắng khi xuất hiện trong tầm nhìn của cô chính là hình ảnh Cố Cảnh Sâm đang bị trói cả hai tay ra phía sau, nằm trên thềm nhà sát vách, mặt mũi tái nhợt, đang thở gấp, đôi mắt anh vô cùng sợ hãi khi phải đối diện với một cô gái lạ mặt khác ở trong phòng.

“Tề Nghiêm, mang anh đi.” Cố Cảnh Sâm thều thào.

Tề Nghiêm đau lòng, kiếp trước cô chưa từng nghĩ sẽ có lúc thấy được bộ dạng yếu ớt thế này của Cố Cảnh Sâm. Vội vã chạy đến khế nâng anh dậy, cô bất giác gọi lớn, “Họ Yến kia, còn không mau vào đây giúp, đứng ở ngoài hóng cái quái gì vậy?"

Đoạn cô hai tay luồn vào sau nách của Cố Cảnh Sâm nhẹ đỡ anh ngồi dậy, nhanh chóng gỡ dây trói cho anh.

Phía bên ngoài, Yến Nam Nhi vừa nghe được thanh âm của Tề Nghiêm, thì cậu nhanh chóng lao vào, còn tưởng Tề Nghiêm đang phải đánh lộn với ai, ai mà biết khi cậu vừa chạy vào thì một xíu nữa thôi liền va phải Vân Thiên Ca đang đứng ngẩn ra nhìn Tề Nghiêm và Cố Cảnh Sâm.

“Úi..” Yến Nam Nhi thắng người suýt thì muốn chửi thề.

“Các người là ai? Sao có mặt ở đây?” Vân Thiên ca lúc này bừng tỉnh mới nhận ra căn phòng này vừa có người khác xuất hiện. Không chỉ vậy, thấy Cố Cảnh Sâm khi nãy vừa thấy cô ta liền nôn oẹ không thôi, bây giờ hắn ta dù có bị cô gái kia đụng chạm, nhưng lại chẳng có chút bài xích nào, trong lòng Vân Thiên Ca bỗng nổi lên một sự ganh ghét nhỏ.

Tề Nghiêm gỡ mãi không được cộng dây trói kia, cô tức giận đến nghiến răng. Mẹ nó bình thường cô vẫn luôn thủ dao nhỏ bên người, khi nãy vội vàng quá, chẳng mang nó theo.

“Yến Nam Nhi, kiếm trên bàn xem có dao không?” Tề Nghiêm lạnh lùng nói, tự nhiên mà sai bảo Yến Nam Nhi. Nhưng mà dù thái độ của Tề Nghiêm như vậy, khá làm cho người ta bức xúc, nhưng Yến Nam Nhi lại chẳng khó chịu tí nào, cậu vẫn răm rắp mà làm theo.

“Đợi em tìm xem.” Yến Nam Nhi đáp rồi nhanh chóng đi lại phía cái bàn gỗ đặt trong phòng tìm kiếm.

Hai người lời qua tiếng lại, lại chẳng chút để ý đến câu hỏi của Vân Thiên Ca. Làm cho cô ta đã không thích Tề Nghiêm, lúc này lòng ganh ghét lại một lớn dần lên.



Cố Cảnh Sâm cúi đầu tựa vào vai Tề Nghiêm, anh thều thào, “Tề Nghiêm, sao em đến được đây.” Anh hơi cau mày khi nhìn thấy nơi cánh tay cô phía bắp tay trắng nõn, một vệt tím xanh nhìn đến chói mắt, “Sao lại bị thương rồi, là ai làm?”

Tề Nghiêm vẫn cố gắng nhanh chóng muốn cởi sợi dây thừng đang cột tay Cố Cảnh Sâm ra, nghe anh hỏi với thái độ không vui, cô cười an ủi anh, “Em không sao, ban nãy em đánh nhau với bọn canh cửa, có bị trầy da chút xíu à”

Còn đang gỡ dây, thì Tề Nghiêm bỗng bị hai cánh tay khác lôi bật ngửa về sau, khiến cô xem té ngồi xuống đất, cũng may cô phản ứng nhanh, hai tay nhanh chóng bắt lấy được hai cánh tay kia kéo mạnh một cái.

“Muốn chết sao?” Tề Nghiêm quát lên.

Yến Nam Nhi lúc này cũng đã tìm được một con dao gọt hoa quả nhỏ, cậu đang quay lại thì thấy Vân Thiên Ca vừa định kéo Tề Nghiêm, còn đang định cảnh báo, thì ai biết Tề Nghiêm đã nhanh chóng chộp tay cô ta kéo ngược lại khiến cô ta té nhào lộn cả một vòng qua bên kia.

“Á.” Vân Thiên Ca đau điếng, lồm cồm bò dậy. “Đồ gái điên, cô muốn chết sao?”

Tề Nghiêm quắc mắt nhìn Vân Thiên Ca, cô lạnh giọng, “người muốn chết là cô mới đúng, cho người bắt cóc chồng tôi, còn muốn hãm hiếp chồng tôi, cô muốn chết à?”

Cố Cảnh Sâm nghe được mấy câu nói của Tề Nghiêm, anh một chút nữa là muốn phun máu, cô gái của này của anh từ bao giờ lại nói đanh đá vậy chứ?

“Cô..cô ngậm máu phun người.” Vân Thiên Ca đen mặt.

Yến Nam Nhi cầm dao đi tới nghe được câu chửi kia của Tề Nghiêm, thì cũng đứng đực ra, sau đó bỗng phụt cười, cậu ôm bụng cười ngang ngửa dù cho lúc này tình cảnh của bọn họ khá là gay cấn.

“Còn không phải à, Cảnh Sâm nhà tôi vốn yên lành không sao, tự nhiên bị mang đến đây, người của cô bắt trói anh ấy đem đến đây, có phải thấy Cảnh Sâm nhà tôi đẹp trai ngời ngời, cô vì mê trai mới muốn bắt anh ấy về đây để làm ấm giường cho cô?”

Một câu Cảnh Sâm nhà tôi, hai câu Cảnh Sâm nhà tôi lọt vào tai ba người còn lại đều mang ba loại tư vị khác nhau.



Với Cố Cảnh Sâm thì anh lúc này cảm thấy ấm áp vô cùng, kiếp trước Tề Nghiêm rõ ràng thấy anh thì như thấy rắn rết chỉ muốn tránh cho xa, một chút thương hại cho anh cũng không có.

Đối với Yến Nam Nhi, thì lúc này cậu đã triệt để không còn nuôi hi vọng sẽ theo đuổi được Tề Nghiêm nữa. Có lẽ chỉ làm chị em kết nghĩa được mà thôi.

Còn lại là Vân Thiên Ca, là người cảm thấy bị sỉ nhục nhất, từ đầu đến cuối cô chẳng có lợi lộc gì trong chuyện này. Bị bắt mang đến đây, bị Cố Cảnh Sâm tránh như tránh tà, bị Tề Nghiêm gắn cho cái mác mê trai, hôm nay là ngày gì, sao có thể đen đủi như thế.

Đen đến không thể đen hơn?

“Tôi không biết gì hết. Cô đừng có mà ăn nói linh tinh” Vân Thiên Ca cố gắng giải thích.

Yến Nam Nhi mang con dao cho Tề Nghiêm, cô nhận được dao, nhanh chóng cắt dây thừng đi, dây trói được cởi, Cố Cảnh Sâm lập tức đưa hai tay vòng lại ôm chặt Tề Nghiêm vào lòng, trên người cô, có mùi mồ hôi vì phải chạy vội vàng, phải đánh nhau với người khác, còn có mùi hương quen thuộc trên người cô mà dù có nhạt phai chút ít, anh vẫn ngửi được.

“Tề Nghiêm, đi khỏi đây thôi, chỗ này không an toàn, anh khó chịu lắm.” Cố Cảnh Sâm nói.

Tề Nghiêm bị Cố Cảnh Sâm ôm chặt, cô chẳng biết làm sao, liền mặc kệ cho anh ôm, một lát mới nói, “Không sao, em đến cứu anh liền đã chừa đường lui rồi, không ai được phép đụng đến anh.” Cô khé xoa lưng anh, “Anh đã đỡ hơn chưa, chúng ta đi về.”

“Này, các người đừng có làm lơ tôi chứ?” Vân Thiên Ca có chút ai oán.

Tề Nghiêm lúc này mới nhìn đến Vân Thiên Ca một lần nữa, kiếp trước cái tên này chẳng hề xuất hiện trong cuộc sống của cô và Cố Cảnh Sâm. Kiếp này họ cư nhiên gặp phải một Vân Thiên Ca xa lạ, không lẽ, kiếp này mọi chuyện đã thay đổi. Suy nghĩ một lát, Tề Nghiêm nói với Yến Nam Nhi, “Yến Nam Nhi, cậu giải quyết vấn đề của cô ta được chứ?”

Yến Nam Nhi lập tức gật đầu, “Được, em sẽ lo cho. Chị mang anh rể về đi.”

Cố Cảnh Sâm khẽ nhìn Yến Nam Nhi, xong cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ hỏi thầm trong đầu, anh rể là cái quái gì, ai là anh rể của cậu ta chứ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv