Đã bị đánh đến như vậy, Tề Lam thật sự không dám ở lại nữa. Cô ta tức đến tái mặt, xoay người bỏ đi, cũng không quên cảnh cáo Tề Nghiêm, “Chị chờ đó, chuyện này chưa xong đâu.”
Tề Nghiêm mỉm cười vô cùng đắc ý, “Tôi chờ cô.”
“Đi” Tề Lam gọi hai tên vệ sĩ đi. Yến Nam Nhi nhìn theo, liền cười phá lên, chả hiểu con nhỏ kia thuê phải vệ sĩ gì, chắc thuộc loại cùi rồi, một chiêu đã bị bẻ tay. Đúng là ăn hại!
Tề Nghiêm lúc này mới không thèm để ý đến Yến Nam Nhi, cô gọi Bạch Huyên cùng vào tiệm nhà mình, mặc cho Yến Nam Nhi đứng đó tự cười như thằng ngốc.
Bạn của Yến Nam Nhi thấy Tề Nghiêm chẳng buồn để ý đến hai người họ, cậu ta liền huých mạnh thằng bạn mình một cái, “Đứng đó mà cười, người ta đi vào nhà lâu rồi kìa.”
Yến Nam Nhi giật mình, ngại quá gãi gãi đầu, nhưng rất nhanh liền vội vã đi vào theo, hôm nay mà không làm thân cùng với Tề Nghiêm, cậu ta không mang họ Yến, không cậu ta sẽ đổi thành Yến Nữ Nhi luôn.
Cậu bạn kia chẳng biết được cái suy nghĩ ngớ ngẩn của bạn mình, lắc đầu ngao ngán cũng vội đi vào cửa tiệm theo.
Bên trong cửa tiệm, quả thật làm cho người ta loá cả hai mắt. Tề Nghiêm nhìn những món đồ cổ trưng bày trong tủ kính, mắt cô liền sáng lên. Tất cả đều là của mẹ cô để lại. Những năm còn mẹ, Tề Nghiêm thường theo bà đến những chỗ bán đấu giá. Thật không nghĩ đến có một ngày, cô lại được tiếp quản tất cả tài nguyên thuộc về mẹ cô.
Thật là may khi mẹ vẫn chưa giao hết cho Tề Bách. Bằng không những thứ ở đây nếu để rơi vào tay ông ta, có lẽ đã tiêu tán từ thủa nào.
“Tề Nghiêm, ban nãy cháu bạo lực như vậy, thật sự cháu đã học võ sao?” Bạch Huyên hơi ái ngại nhìn đứa cháu gái.
Tề Nghiêm cười rồi đáp: “Cũng không học nhiều lắm, cháu học đủ để phòng thân thôi.”
“Chị dạy em vài chiêu được không?” Yến Nam Nhi chẳng biết đi vào từ khi nào nói ngay đằng sau Tề Nghiêm làm cô giật nảy, nắm đấm nhanh như cắt vụt đến trước mặt cậu ta.
Úi!
Lần này Yến Nam Nhi vậy mà kịp tránh kịp. Cậu ta nhảy lùi lại phía sau. Một trận khiếp vía.
“Cậu là âm hồn đấy à?” Tề Nghiêm cau mày không vui hỏi.
“Không có, em thật sự muốn làm bạn với chị đó. Với cả hôm nay em cũng muốn mua đồ cổ ở đây làm quà gặp mặt một người.” Yến Nam Nhi thành thật đáp.
Tề Nghiêm nheo mắt nhìn Yến Nam Nhi, trên mặt cậu ta thật sự không có một tia nói dối, cô thu tay lại, sắc mặt cũng dịu đi mấy phần, hỏi: “Cậu muốn mua quà cho ai?”
“Là bà nội của bạn anh trai em. Sắp tới sinh thần của bà ấy, em quý bà ấy lắm, nên muốn mua quà tặng cho bà” Yến Nam Nhi trả lời sự thật.
Tề Nghiêm suy nghĩ một lát, liền nói: “Được, vậy tôi dẫn cậu vào bên trong xem.”
Yến Nam Nhi mừng rỡ, “Được, em theo chị.”
Hai người đi vào bên trong, Tề Nghiêm bắt đầu giới thiệu cho Yến Nam Nhi xem từng món một, thoải mái nói chuyện, giải thích, cũng như giới thiệu tất cả các mặt hàng ở trong tiệm, cô nói vô cùng trôi chảy, Yến Nam Nhi vậy mà lại như bị mê hoặc nghe vô cùng nhập tâm, thậm chí có lúc còn giơ ngón cái lên tán thưởng, Bạch Huyên cũng hơi khó tin mà đi theo vào, cháu của anh ta, cũng khá là phóng khoáng nha.
Tính cách kia, có lẽ trái ngược hoàn toàn với mẹ của con bé. Như vậy cũng tốt, ngược lại nếu giống mẹ nó, sẽ tự làm mình uất ức.
Tại một nhà hàng lớn gần trung tâm. Lúc này Cố Cảnh Sâm cùng ba của anh đã ngồi ngay tại bàn. Hai người cũng gọi hai phần thức ăn. Nhưng cả hai đều chưa ăn, chỉ mới bắt đầu câu chuyện.
Cố Cảnh Sâm là người nói trước. “Ông có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi rất bận.”
“Cảnh Sâm, ba có tin vui muốn nói cho con biết.” Giọng của Cố Cảnh Minh mang theo chút vui mừng rất khó nhận ra.
“Tin vui?” Cố Cảnh Sâm chẳng buồn để ý, “Với ông thì vui, nhưng với tôi lại chẳng phải thứ vui gì.”
“Thật sự, ba đã tìm được cách chữap bệnh cho con.” Cố Cảnh Minh vội vàng nói. Nhưng là ông ta còn chưa nói tiếp thì đã nghe Cổ Cảnh Sâm cắt ngang.
“Đủ rồi, chẳng phải tôi nói ông là đừng xen vào chuyện của tôi sao?” Cố Cảnh Sâm sắc mặt lạnh xuống, bàn tay để trên bàn lập tức siết thành quyền. Nếu anh không nén giận, có lẽ cái bàn này bị anh đánh vỡ.
“Ba chỉ muốn tốt cho con, cô gái ba tìm được là một bác sĩ chuyên về da, con bé có khả năng chữa được bệnh dị ứng của con” Cố Cảnh Minh cũng cố hạ giọng mà nói với con trai. Ai biết Cố Cảnh Sâm không những không vui mừng, anh lập tức đứng phắt dậy, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mà bao năm anh vẫn không thể không gọi ông ta một tiếng ba.
“Đủ rồi.” Cố Cảnh Sâm gằn giọng. “Tôi không phải như ông, loại phụ nữ nào cũng dây vào, càng không phải loại đàn ông tuỳ tiện gặp ai cũng liếc mắt đưa tình. Cũng không thích người khác đụng chạm tôi.”
“Cố Cảnh Sâm, mày...” Cố Cảnh Minh thực sự tức giận, “Con gái nhà người ta học hành tử tế, làm ngành y, học thức uyên bác, xinh đẹp lại tốt tính, mày không để ý, lại muốn dây vào một đứa con gái lưu mang nghèo nàn, một chút học vấn cũng không có?”
“Lưu manh nghèo nàn? Ông bảo ai lưu manh nghèo nàn?” Cố Cảnh Sâm sầm mặt, hỏi ngược lại Cố Cảnh Minh. Anh thật sự muốn đánh nhau với người đàn ông này, ông ta tưởng bản thân tốt đẹp cao quý lắm hay sao?
Một người đàn ông như Cố Cảnh Minh, bản tính thô bạo, lại bỏ vợ, cặp bồ bên ngoài, bỏ bê gia đình vợ con. Năm bữa nửa tháng không có lấy một ngày cho anh và mẹ anh được ông ta hỏi han một câu. Đã nuôi gái bên ngoài, còn mang ả đàn bà kia về, hại con trai mình đến sinh bệnh, bây giờ giở thói cũ lại muốn nhét đàn bà cho anh, ông ta thật sự cảm thấy bản thân tốt đẹp đến đâu.
Thật ghê tởm!
Cố Cảnh Sâm cảm thấy buồn ói đến cực độ. Anh nói: “Cố Cảnh Minh, tôi nói lần cuối, tôi không cần ông chữa bệnh cho tôi. Cũng không cần ông gán ghép tôi cho người khác, nói cho ông biết, dù cho Tề Nghiêm có lưu manh, có nghèo nàn, có thiếu học thức, thì tôi vẫn yêu em ấy, Tề Nghiêm là máu thịt đối với tôi, ông dám đụng đến em ấy, tôi không tha cho ông.” Cố Cảnh Sâm hai mắt sắc lẻm tựa như hai con dao trực đâm chết Cố Cảnh Minh.
Cố Cảnh Sâm bước ra khỏi bàn, giọng càng lạnh hơn, “Còn nữa, tôi nói cho ông biết, nếu ông thích cô gái đó như vậy, ông có thể rước cô ta về làm vợ bé. Tôi đây không quản.”
“Mày.” Cố Cảnh Minh tức đến tái cả mặt, ông ta giơ tay muốn tát cho Cố Cảnh Sâm một cái nhưng là bàn tay của ông ta vừa đưa tới đã nhanh chóng bị Cố Cảnh Sâm bắt được, anh hất tay ông ta ra, Cố Cảnh Minh bị hất mạnh, xém chút thì ngã ra sau.
“Cố Cảnh Sâm, mày đồ mất dạy.” Cố Cảnh Minh tức giận, hai bàn tay bấu chặt vào bàn, tựa như sắp quy xuống.
“Ha..tôi mất dạy, cũng là do ông dạy không đúng” Cố Cảnh Sâm càng lạnh giọng. Anh không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào. Xoay người liền muốn đi.
“Bắt nó lại.” Cố Cảnh Minh quát lên.
Lập tức có bốn tên vệ sĩ áo đen chẳng biết đứng đó từ bào giờ, lúc này nghe Cố Cảnh Minh quát lên liền lao tới chặn đường Cố Cảnh Sâm. Cổ Cảnh Sâm nhìn bốn tên kia, đôi mắt anh lúc này căm phẫn đến hắn lên tia máu. Lạnh giọng quát, “Không muốn chết thảm, thì tiến lên nửa bước xem”
Dứt lời Cố Cảnh Sâm từng bước lạnh lẽo rời đi, mà bốn người kia dường như bị cái gì đó doạ cho sững người. Dù là vệ sĩ, nhưng bản năng của họ dường như cảm nhận được nếu chống đối với con người lạnh lẽo kia, bọn họ không chết thì... cũng tàn phế.