Thành phố Cẩm.
Tập đoàn Cận thị.
“Anh, tiền chuẩn bị xong rồi.”
Cận Tri Dực sải bước vào văn phòng chủ tịch.
Cận Tri Thận đang đứng trước cửa sổ sát đất, xoay người lại: “Bên cảnh sát đã sắp xếp xong cá chưa?”
“Bọn họ đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ chờ chúng ta và bọn bắt cóc gặp mặt.”
Cận Trí Dực cầm cốc nước trên bàn lên uống một hớp to rồi mới nói tiếp: “Anh à, chúng ta làm thế này liệu có mạo hiểm quá không?”Ý định của anh trai anh ta là làm theo yêu cầu của bọn bắt cóc, nhưng đồng thời cũng sắp xếp cảnh sát âm thầm đi theo.
Phương pháp này có điểm tốt là có thể bắt giữ bọn bắt cóc.
Nhưng lỡ như bị bọn chúng phát hiện thì Tiểu Bảo sẽ gặp nguy hiểm.
Điều anh ta lo lắng nào không phải là điều mà Cận Tri Thận đang lo, nhưng anh tin Tiểu Bảo là một đứa bé thông minh, sẽ không có việc gì.
“Đến lúc đó phải cẩn thận một chút, phải bảo đảm tuyệt đối không xảy ra sai sót gì.” Cận Tri Thận bình tĩnh nói.
Cận Trị Dực gật đầu, lại hỏi tiếp: “Bọn bắt cóc đó đã gọi điện đến chưa?”
“Vẫn chưa.”
Bây giờ chỉ chờ bọn bắt cóc nói địa điểm giao tiền.
Vừa nói xong thì điện thoại của Cận Tri Thận reo vang.
Cận Tri Thận nhìn, không hiển thị số.
Là bọn bắt cóc.
Cận Tri Thận nghe máy: “A lô.”
“Dưới cây đa lớn ở vùng ngoại thành phía đông, một tay giao tiền một tay giao người. Nếu dám báo cảnh sát thì đời này đừng mong gặp lại đứa bé nữa.”
Đỗi phương nói xong thì cúp máy.
Cận Tri Thận bình tĩnh đặt điện thoại xuống.
“Bọn bắt cóc nói gì?” Cận Tri Dực vội hỏi.
Cận Tri Thận ngước mắt lên nhìn anh ta, nói: “Cây đa lớn ở vùng ngoại thành phía đông”
“Địa điểm giao tiền à?” Cận Tri Dực cau mày.
“Ừ”
Cận Tri Dực nhớ lại địa hình của chỗ đó, chân mày nhíu chặt hơn: “Anh, là cây đa trăm tuổi ấy hả?”
Trong trí nhớ của anh ta, quả thật ngoại thành phía đông có một cây đa lớn.
Cần Tri Thận gật đầu: “Là nơi đó.”
“Chết tiệt!”
Cận Trị Dực không nhịn được mà chửi rủa: “Bọn chúng gian xảo quá! Ở chỗ đó hoàn toàn không tiện cho cảnh sát tiến đến, vừa qua đó là bị phát hiện ngay.”
Quanh cây đa ấy đều là đất bỏ hoang, cũng không có vật gì che chắn.
Cảnh sát khó tiến lại gần.
Kể từ đó, dù Tiểu Bảo hay người đi giao tiền cũng đều bị nguy hiểm.
“Anh, để em thay anh đi giao tiền cho bọn bắt cóc đi.”
Cận Tri Dực cảm thấy không nên để anh mình mạo hiểm như vậy.
Dù sao anh rất quan trọng với nhà họ Cận, còn anh ta không quan trọng đến mức ấy, hơn nữa cũng không có vợ con.
“Để anh đi.”
“Anh à…”
Cận Tri Dực vẫn còn định nói thêm gì đó nhưng Cận Tri Thận ngắt lời: “Anh là ba của Tiểu Bảo, anh tự đi.”
“Thế em còn là chú của Tiểu Bảo đấy.” Cận Tri Dực lầu bầu.
“Đi thôi” Cận Tri Thận liếc anh ta một cái rồi đi ra ngoài trước.
Cận Trị Dực lập tức đuổi theo.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế của thành phố Cẩm.
Giang Tiêu Tiêu đi theo dòng người ra khỏi sân bay, ngay lập tức nhìn thấy Lục Tranh đang đứng bên cạnh ô tô và vẫy tay với mình.
Cô chạy chậm qua đó: “Sao anh lại đến đây?”
Lục Tranh không trả lời cô mà mở cửa xe rồi nói: “Lên xe đi. Bây giờ bọn họ phải đi giao tiền chuộc rồi.”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, cũng không có hơi đâu để hỏi thêm gì nữa, lập tức chui vào trong xe.
Lục Tranh đi vượt lên chiếc xe phía trước, quay đầu nhìn cô, thâm thở dài trong lòng.
> Cô vẫn trở vê.
Việc này nằm trong dự đoán.
Nhưng anh ấy phần nào vẫn cảm thấy thất vọng.
Xe chạy vững vàng trên đường cái, Giang Tiêu Tiêu phát hiện đây là hướng đi ra ngoại thành, bèn quay đầu hỏi Lục Tranh: “Ở ngoại thành sao -a?”
“Ừ, tin tức nói là vùng ngoại thành, cụ thể là nơi nào thì chưa biết được.”
Giang Tiêu Tiêu cau mày, nếu không biết cụ thể ở đâu thì bọn họ đến đó cũng không có ích gì.
Cô cắn môi: “Đàn anh, bên anh có điều tra ra được địa điểm cụ thể ở đâu không?”
Lục Tranh nghiêng đầu nhìn cô.
Cô cười áy náy: “Đàn anh, xin lỗi, làm phiên anh.”
“Không sao.” Lục Tranh khẽ cong khóe môi, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện.
Chỉ chốc lát sau bọn họ đã biết được vị trí cụ thể nằm ở đâu, đồng thời cũng biết nhóm Cận Tri Thận cũng đang đi về hướng đó.
Lục Tranh trâm ngâm một lát, rồi hỏi cô: “Em muốn đi gặp anh ta không?”
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu: “Không được. Lần này em về để tìm Tiểu Bảo, chỉ cần xác định Tiểu Bảo bình yên vô sự là em sẽ về thành phố Nam luôn.”
Nói đến đây, cô quay đầu, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh ấy: “Đàn anh, không phải là anh cho rằng em quyết định trở lại đấy chứ?”
Lục Tranh không nói gì, nhưng đó cũng có nghĩa là ngầm thừa nhận.
Giang Tiêu Tiêu chuyển tâm mắt nhìn chăm chăm về phía trước, cười tự giễu: “Em và anh ấy không có khả năng rồi. Nếu không phải lân này Tiểu Bảo xảy ra chuyện là vì em thì sao em có thể trở về đây CHỦ?
“Tiêu Tiêu.’ Lục Tranh gọi tên cô chưa?”
“Em không buông bỏ được, thì tại sao không bình thản đối mặt đi?”
Lục Tranh nhìn cô rồi nói tiếp: “Có lẽ việc này cũng không quá tệ như em nghĩ. Anh nhìn ra được anh ta thật sự rất yêu em.”
Yêu ư?
Giang Tiêu Tiêu quay đầu nhìn cảnh vật vội vàng lướt qua ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt nhuốm sắc bi thương.
Vấn đề giữa cô và anh không phải chỉ cần một chữ “yêu” là có thể giải quyết dễ dàng.
Thật ra bọn họ phải đối mặt với rất nhiều thứ khác.
Thấy cô không nói gì, tiếng thở dài trượt ra khỏi miệng, Lục Tranh không nói nữa.
Có những việc, người đứng xem cũng chỉ biết được mặt ngoài.
Cùng lúc đó, xe của Cận Tri Thận đã đến gân cây đa.
Bởi vì chỉ có một con đường mòn đi đến chỗ cây đa nên xe không đi vào được, đoạn đường tiếp theo anh chỉ có thể đi bộ: “Anh, cẩn thận đấy.”
Tai nghe ẩn giấu trong lỗ tai vang lên giọng nói đầy lo lắng của Cận Tri Dực.
Cận Tri Thận hơi nheo mắt, thấp giọng hỏi: “Cảnh sát đã bố trí xong chưa?”
“Xong cả rồi. May mà cỏ mọc quanh đây đều khá cao, vừa khéo che chắn được.”
Cận Tri Dực ngồi trong ô tô đỗ phía xa, câm ống nhòm nhìn theo hướng của Cận Tri Thận.
“Lát nữa đối phương giao Tiểu Bảo ra, chú phải bảo cảnh sát hành động ngay lập tức, nhất định phải bắt được bọn bắt cóc.”
“Anh, anh yên tâm, em biết nên làm gì mà.”
Cận Tri Thận đi đến gốc cây đa, tai nghe cũng yên tính lại.
Đối phương vẫn chưa đến, anh nhìn quanh, cũng không sốt ruột, cứ đứng yên tại chỗ chờ đợi.
Anh không biết ở còn có một chiếc xe dừng ở phía xa.
Xe dừng lại, Giang Tiêu Tiêu lập tức đi xuống, cô nhìn xung quanh hoang vu trống trải, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
“Chính là cây đa kia.’ Lục Tranh đi đến cạnh cô, chỉ về phía gốc đại thụ x axa.
Anh ấy nhíu mày: “Nếu như không có gì ngoài dự liệu thì chắc hẳn hiện giờ Cận Tri Thận đã đến chỗ đó.”
Tri Thận.
Giang Tiêu Tiêu nhìn về phía gốc đa kia, trong lòng nhói đau.
Cô quay đầu nhìn Lục Tranh: “Anh, em đi một mình là được rồi, anh về đi.”
Lục Tranh nghe vậy, cả kinh hô lên: “Em điên à? Đối phương là bọn bắt cóc, em đi một mình không sợ mình xảy ra chuyện à?”
Giang Tiêu Tiêu cười: “Không đâu, anh yên tâm.”
Chỉ cần có thể cứu Tiểu Bảo ra, dù xảy ra chuyện gì cũng không sao hết.
“Không được, anh tuyệt đối không thể để em đi một mình.” Lục Tranh muốn đi cùng cô qua bên đó.
“Anh.” Đôi mắt Giang Tiêu Tiêu ánh lên vẻ kiên định: “Em không muốn anh phải mạo hiểm, hơn nữa anh ở lại đây, lỡ như em có chuyện gì thì mẹ em xin giao cho anh.”
“Tiêu Tiêu…”
“Đàn anh, xin nhờ anh.”
Ánh mắt cô nhìn anh đầy khẩn nài, làm sao anh từ chối được.
Cuối cùng anh ấy gật đầu: “Được, anh biết rôi.”
“Cảm ơi anh.
Giang Tiêu Tiêu nhìn anh, mỉm cười cảm kích, sau đó cô xoay người, dứt khoát đi vê phía cây đa.