Cỏ dại xung quanh cao quá đầu, vừa hay che phủ cả người Giang Tiêu Tiêu trong đó.
Cô bước nhẹ từng bước một đến gần cây đa lớn kia.
Mỗi lúc một gần hơn.
Xuyên qua kẽ hở của lớp cỏ dại, có thể loáng thoáng thấy được một bóng người đứng dưới cây đa.
Dáng hình rắn rỏi.
Cảm giác quen thuộc ùa về.
Hốc mắt cay cay, cô vô thức cắn môi, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bóng dáng ấy.
Là Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận nhận ra có một tầm mắt đang nhìn chăm chăm vào mình, anh quay đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua bụi cỏ cao hơn đầu người kia.
Giang Tiêu Tiêu lập tức rón rén ngồi xổm xuống.
Cận Tri Thận không phát hiện ra điều gì khác thường, bèn chuyển tầm mắt đi.
Phù!
Giang Tiêu Tiêu thở phào một hơi.
Đúng lúc này, một giọng nói như vịt đực bồng vang lên.
“Chú tịch Cận của tập đoàn Cận thị đúng là khí phách, dám đến chỗ hẹn một mình cơ đấy.”
Giang Tiêu Tiêu thầm kinh hãi, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, Thì thấy bốn người đàn ông ăn mặc trông như lưu manh đi về phía Cận Tri Thận.
Đó chắc hẳn là bọn bắt cóc.
Vậy Tiểu Bảo có đi cùng không?
Cô nhìn phía sau lưng mấy người đàn ông đó, cũng không thấy Tiểu Bảo đâu.
Chỉ có bốn người này đến, không dẫn Tiểu Bảo theo, “Con tổi đâu?”
Thấy bọn bắt cóc đến, Cận Trị Thận hỏi về Tiểu Bảo ngay lập tức.
Người dẫn đầu trong số bốn người đàn ông kia cười híp mắt, hỏi: “Tiền đâu?”
Trong mắt Cận Tri Thận chợt hiện lên điều gì, rất nhanh, nhanh đến mức người ta không bắt kịp.
Anh lấy ra một chiếc thẻ từ trong túi: “Trong thẻ có hai trăm triệu.”
Vừa nghe đến con số hai trăm triệu, mắt của bốn tên bắt cóc sáng lên.
Giàu rồi!
Bọn họ giàu thật rồi!
Chỉ cần có hai trăm triệu, bọn họ muốn làm gì cũng được.
“Ném qua đây.” Tên cầm đầu hô.
Cận Tri Thận cầm thẻ bằng ngon cái và ngón trỏ, nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng, nói: “Tôi phải trông thấy thằng bé trước.”
“Thằng bé rất khỏe mạnh, rất bình an, chỉ cần anh đưa tiền cho bọn tôi thì tôi sẽ giao nó ra ngay.”
“Không! Tôi muốn thấy nó trước.”
Tên bắt cóc nổi giận: “Sao anh ngoan cố thế? Tôi đã nói là đưa tiền trước, sau đó tôi sẽ trả thằng bé lại cho anh.”
Cận Tri Thận cười khẩy: “Các anh nói trong điện thoại là một tay giao tiền một tay giao người, nhưng bây giờ tôi không nhìn thấy con tôi bình yên vô sự thì tôi sẽ không giao tiền cho các anh.”
“Mày!” Gã đàn ông cầm đầu giận đến mức không nói nên lời.
“Anh à, không bằng để em đi mang thằng bé đến?” Một tên bắt cóc đề nghị.
“Mày bị ngu à!” Tên bắt cóc được gọi là anh đánh vào đầu đối phương một cái, mắng: “Mày đưa thằng nhóc cho nó, lỡ như nó báo cảnh sát thì tất cả chúng tạ đều…”
Gã làm động tác cắt cổ, đám bắt cóc che cổ mình theo bản năng, không dám nói dẫn đứa bé ra nữa.
Mang đứa trẻ đến? Giang Tiêu Tiêu cau mày, vậy có nghĩa là Tiểu Bảo ở gần đây ư?
Cô nhìn Cận Tri Thận và bọn bắt cóc, rồi nhẹ nhàng đi ngược theo hướng bọn bắt cóc đi đến đây.
Nếu Tiểu Bảo ở gần đây thì cô sẽ nghĩ cách cứu be ra.
Không biết có phải do cô may mắn hay không mà thật sự phát hiện ra bóng dáng của Tiểu Bảo.
Ở một chỗ cách cây đa khoảng trăm mét.
Tiểu Bảo bị trói trên đá, miệng bé còn bị bịt chặt, nhưng thoạt nhìn vẫn rất tỉnh táo, hoàn toàn không giống một đứa trẻ năm tuổi.
Quả nhiên là con trai của Cận Tri Thận.
Trong tình huống này mà vẫn có thể không khóc lóc, không quấy rối, thật sự rất lợi hại.
“Tiểu Bảo, Tiểu Bảo..” Cô nhỏ giọng hô.
Tiểu Bảo loáng thoáng nghe thấy có người đang gọi mình, bé nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện Giang Tiêu Tiêu đang nấp trong bụi cỏ.
Tức khắc Tiểu Bảo kích động: “Um ưm… ưm ưm…”
Bởi vì bị bịt miệng, nên bé không thể phát ra âm thanh.
Mẹ, là mẹ!
Mắt Tiểu Bảo ngấn lệ, bé nhìn chăm chăm vào Giang Tiêu Tiêu, như đang sợ mình chớp mắt một cái là cô sẽ biến mất.
Thấy Tiểu Bảo khóc, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Cô quan sát xung quanh, phát hiện không có ai.
Vì vậy cô chạy đến gần, nhanh chóng cởi dây trói cho Tiểu Bảo rồi lấy cuộn vải nhét trong miệng bé ra.
“Mẹ ơi.” Tiểu Bảo khóc lóc nhào vào trong lòng cô.
“Tiểu Bảo.” Giang Tiêu Tiêu ôm chặt lấy bé, mát cũng ửng đỏ.
Suốt hai tháng không được nhìn thấy bé, không hiểu sao cô lại có cảm giác mất mà lại có được.
Giang Tiêu Tiêu buông Tiểu Bảo ra, cúi đầu nhìn bé, thấy gương mặt bé lấm lem, quần áo cũng rách nát, tức khắc cảm thấy đau lòng vô cùng, cô nghẹn ngào nói: “Tiểu Bảo, con chịu khổ rồi.”
Tiểu Bảo mím môi, lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra mãi.
Giang Tiêu Tiêu lau nước mắt cho bé, nói: “Tiểu Bảo, chúng ta đi mau thôi, bằng không bị phát hiện thì nguy mất”
Nói rồi, cô bé Tiểu Bảo lên, xoay người định rời đi.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên: “Cô là ai? Mau thả đứa bé xuống!”
Là tên bắt cóc.
Giang Tiêu Tiêu không dám ngoái đầu lại, che chở Tiểu Bảo trong lòng thật chặt chế và chạy đi.
Đối phương thấy cô bỏ chạy thì lập tức đuổi theo: “Đứng lại! Cô đứng lại cho tôi”
Giang Tiêu Tiêu chạy vào trong lùm cỏ, Tiểu Bảo siết chặt quần áo cô, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ bất an.
Gió thổi vù vù bên tai, Giang Tiêu Tiêu cảm giác xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Ngay sau đó.
“Chết tiệt! Cô còn chạy nữa là tôi bắn đấy!”
Lời cảnh cáo của đối phương lọt vào tai, nhưng cô vẫn không dừng lại.
“Pằng!”
Tiếng súng vang lên giữa không trung.
Ở gốc đa, Cận Tri Thận đang chuẩn bị giao thẻ cho bọn bắt có, ngay lập tức vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng, rụt tay lại.
Anh nheo mắt: “Có chuyện gì vậy?”
Đám bắt cóc nghe thấy tiếng nổ súng cũng đổi sắc mặt, giờ thấy Cận Tri Thận rút thẻ lại thì nhận ra tình hình có biến,xoay người định bỏ chạy.
Ngay tại lúc ấy, cảnh sát mai phục đã lâu xông lên, nhanh chóng bao vây bọn bắt cóc.
“Giơ tay lên! Ngồi xuống!”
Cảnh sát rất đông, bọn bắt cóc chỉ có vài người nên không dám cứng đối cứng, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Ở bên kia, Cận Tri Thận và vài cảnh sát chạy theo hướng phát ra tiếng súng.
Đau quái Giang Tiêu Tiêu bị bắn trúng, nhưng cô vẫn không dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Khi cảm giác đau đớn ập đến, cô không nhịn được mà xuýt xoa.
Tiểu Bảo được cô ôm trong lòng thấy sắc mặt cô không ổn, sốt ruột hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế?”
“Mẹ không sao.” Giang Tiêu Tiêu cố dăn lại cơn đau, mỉm cười với bé.
Bước chân ngày một nặng nề hơn, cô biết thể lực của mình đã đến cực hạn, sắp không chịu nổi nữa.
Cô ôm chặt Tiểu Bảo, nhẹ giọng nói: “Tiểu Bảo, lát nữa mẹ để con xuống, con phải chạy ngay về phía trước, dù xảy ra chuyện gì, con cũng chỉ cần chạy về phía trước, biết chưa?”
“Vậy còn mẹ thì sao?”
Giang Tiêu Tiêu nén lại cảm giác cay cay nơi sống mũi, cười nói: “Chúng ta hẹn nhau gặp lại ở nhà, được không?”
“Được ạ”” Tiểu Bảo gật đầu: “Nhưng mẹ không được lừa con đâu đấy.”
“Mẹ không lừa con.”
“Pằng!”
Lại một tiếng súng nổ nữa.
Cơ thể Giang Tiêu Tiêu đổ về trước, con ngươi phóng to, nhưng đôi tay vẫn ôm chặt Tiểu Bảo.