Đêm nay, Giang Tiêu Tiêu ngủ không yên giấc.
“Mẹ, mẹ không cần con sao?”
Tiểu Bảo nhìn cô, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Nhìn bé khóc đến mức mũi đỏ ửng cả lên, cô cực kỳ đau lòng, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không, không phải mẹ không cần con.”
“Vậy mẹ đi đâu rồi? Vì sao mẹ không về nhà?”
“Me. mę.” Cô không biết phải giải thích với bé như thế nào, chỉ có thể nói: “Xin lỗi, Tiểu Bảo, mẹ có chút việc, khi nào hết bận rồi mẹ sẽ về nhà.”
“Thật không ạ?” Tiểu Bảo mở to hai mắt, đôi mắt bé vẫn ầng ậng nước.
Cô mim cười, gật đầu: “Ừ, thật chứ.”
Bỗng nhiên vẻ mặt Tiểu Bảo thay đổi, bé nhìn cô đầy hung dữ, hét lên: “Mẹ lừa con! Mẹ lừa con!, Người xấu! Mẹ là người xấu!”
Giang Tiêu Tiêu chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ cuồng loạn của Tiểu Bảo như lúc này, cô vừa luống cuống vừa sợ hãi, giơ tay chạm vào bé theo bản năng: “Tiểu Bảo, con đừng…”
Tiểu Bảo tránh tay cô ra, nở nụ cười lạnh lùng: “Cô không phải mẹ của tôi, không phải mẹ của tôi..”
Gương mặt của Tiểu Bảo dần dần biến thành mặt của Cận anh nhìn chằm chằm vào cô với vẻ đau lòng: “Tiêu Tiêu, em làm anh thất vọng quá, chúng ta chia tay đi.”
Nói xong, Cận Tri Thận xoay người rời đi.
“Tri Thận!”
Giang Tiêu Tiêu bừng tỉnh, cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong mắt chứa đầy sợ hãi và bất an.
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng thở của cô.
Thì ra… chỉ là một giấc mơ, Cô giơ tay lên che mắt, đôi môi mím chặt, nước mắt ấm áp lăn dài trên má.
Ban ngày nghe được tin Tiểu Bảo mất tích, suốt một ngày cô lo lắng bồn chồn, chỉ mong có thể có ngay đôi cánh bay về thành phố cẩm.
Nhưng cố gắng gượng nhẫn nhịn được.
Với thế lực của nhà họ Cận, rất nhanh sẽ tìm được Tiểu Bảo thôi.
Cô trở về sẽ chỉ khiến mình càng không nỡ rời xa bọn họ.
Giang Tiêu Tiêu lau nước mắt, ngồi dậy, câm điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường lên tìm số điện thoại của Lục Tranh và gọi.
Chuông reo một lúc, bên kia nghe máy.
“Tiêu Tiêu.” Giọng nói của Lục Tranh hơi khàn, giống như vừa mới tỉnh ngủ.
Giang Tiêu Tiêu bỗng nhận ra sự bất thường, cô cúi đầu nhìn thời gian mới phát hiện bây giờ là rạng sáng.
Cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, đánh thức anh như thế này, tại em không để ý thời gian, em…”
“Ha ha…”
Đâu dây bên kia vang lên tiếng cười trâm thấp của Lục Tranh, Giang Tiêu Tiêu cau mày: “Anh “Tiêu Tiêu, em không cần xin lỗi.
Em gọi cho anh vào giờ này nhất định là có chuyện, đúng không?”
Anh ấy vẫn dịu dàng như thường lệ.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy sống mũi cay cay, cô nghẹn ngào, nói: “Đàn anh, em xin lỗi…
Lục Tranh đang nằm trên giường vừa nghe thấy tiếng cô khóc, lập tức ngồi bật dậy, hỏi với giọng lo lắng: “Tiêu Tiêu, em có chuyện gì à?
“Không phải: “ Biết rõ anh ấy không nhìn thấy nhưng cô vẫn lắc đầu nguâầy nguậy: “Không phải em, là Tiểu Bảo “
Tiểu Bảo? Lục Tranh nhíu mày: “Thằng bé làm sao?”
Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi: “Anh có thể xem giúp em Tiểu Bảo đã về nhà chưa được không?”
“Được thì được, nhưng em có thể nói cho anh biết là đã xảy ra chuyện gì không?”
Giang Tiêu Tiêu kể lại chuyện xảy ra lúc ban ngày cho Lục Tranh, đối phương nghe xong thì im lặng.
- Anh ơi?” Giang Tiêu Tiêu gọi.
“Ừ, anh đây.”
Giang Tiêu Tiêu cắn môi: “Anh ơi, có phải là rất khó không ạ?”
“Không phải.” Lục Tranh cười khổ, dù đã quyết định đi khỏi thành phố Cẩm nhưng cô vẫn không thể dứt bỏ hai cha con Cận Tri Thận.
“Đợi trời sáng anh sẽ đi xem giúp em, có tình huống gì anh sẽ báo cho em.”
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu lập tức cảm ơn anh ấy: “Cảm ơn đàn anh.”
“Đừng lo, với thế lực của nhà họ Cận chắc chắn sẽ tìm được thằng bé thôi. Em mau ngủ đi.”
Giang Tiêu Tiêu ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Cô quay đầu nhìn-ra ngoài cửa sổ tối đen, thở dài.
Không biết được tình hình của Tiểu Bảo, làm sao cô ngủ được.
Ở bên kia, Lục Tranh cũng mất ngủ, anh ấy liên hệ với trợ lý, bảo đối phương đi tìm hiểu tình hình nhà họ Cận.
Kết quả được đưa đến nhanh chóng.
“Chủ tịch Lục, cậu chủ nhỏ nhà họ Cận bị bắt cóc.”
Lục Tranh nghe vậy thì cực kỳ khiếp sợ: “Bị bắt cóc?”
“Đúng vậy, chuyện này xảy ra lúc ban ngày.”
Lục Tranh cúp máy, nhất thời cảm thấy rối rắm.
Có nên nói chuyện này cho Tiêu Tiêu không?
Hay là giấu giấm?
Nếu nói thì với tính cách của cô, nhất định sẽ trở lại thành phố Cẩm, đến lúc đó muốn rời đi là rất khó.
Nhưng nếu không nói, một ngày nào đó cô biết được nhất định sẽ oán trách anh ấy, có lẽ thậm chí còn không giữ nổi quan hệ bạn bè bữa.
Nghĩ đến đây, Lục Tranh cười gượng, anh ấy tưởng rằng cô rời khỏi Cận Tri Thận rồi thì mình sẽ CÓ CƠ lIOI.
Nhưng sự thật là trái tim cô chưa bao giờ đi khỏi thành phố Cẩm, chưa bao giờ rời xa Cận Tri Thận.
Vậy thì làm sao anh ấy có cơ hội được chứ?
Trong lòng Lục Tranh đã có câu trả lời.
Lúc Lục Tranh gọi đến, Giang Tiêu Tiêu vừa mới đến văn phòng.
Cô cầm điện thoại đi ra ngoài nghe.
“Thế nào rồi anh? Tiểu Bảo về chưa ạ?”
Lục Tranh im lặng một lúc rồi mới nói: “Tiểu Tiêu, những gì anh nói tiếp theo, em tuyệt đối không được kích động.”
Giang Tiêu Tiêu nghe thấy anh nói thế, trong lòng chợt căng thẳng: “Có phải Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì rôi không?”
“Thằng bé bị bắt cóc.”
Bị bắt cóc?!
Đột nhiên trước mắt Giang Tiêu Tiêu tối sâm lại, cô lảo đảo chực ngã, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại được.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Cô truy hỏi với vẻ sốt ruột.
“Nghe nói thăng bé chạy ra ngoài một mình, bảo là muốn đi tìm mẹ, sau đó bị bắt cóc trên đường.”
“Chị Tiêu Tiêu, chị đi đâu thế?”
Đồng nghiệp thấy Giang Tiêu Tiêu chạy ra ngoài thì quan tâm hỏi cô, nhưng vừa mới hỏi xong thì đã không thấy bóng dáng cô đâu.
“Có chuyện gì thế?”
Mấy người đồng nghiệp nhìn nhau, không ai biết có chuyện gì mà Giang Tiêu Tiêu lại hoảng hốt như vậy.
Giang Tiêu Tiêu chạy ra ngoài tòa cao ốc của công ty, chặn một chiếc xe taxi ở ven đường.
“Bác tài, đến sân bay.”
Cô báo địa chỉ rôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, điện thoại di động bị cô nắm chặt trong tay.
“Nghe nói thằng bé chạy ra ngoài một mình, bảo là muốn đi tìm mẹ.
Câu nói của đàn anh dường như cứ văng vẳng bên tai, Giang Tiêu Tiêu nắm chặt bàn tay và cho lên miệng cắn, trong lòng vừa lo lắng vừa hối hận.
Đều tại cô.
Nếu không phải vì đi tìm cô thì Tiểu Bảo sẽ không chạy ra ngoài, và rôi cũng sẽ không bị người ta bắt cóc.
Tất cả đều là do cô làm hại.
Cô hận sao người bị bắt cóc không phải là mình.
Chắc hẳn bây giờ người nhà họ Cận căm thù cô đến chết.
Từ khi quen biết Cận Tri Thận và Tiểu Bảo, dường như cô mang lại cho bọn họ rất nhiêu phiền toái.
Cô đúng là kẻ chuyên gây rắc rối.
Cô không nhịn được mà tát mình một cái.
Trong xe rất yên tĩnh, cái tát này của cô làm tài xế sợ hết hôn.
“Cô à, sao cô lại tự đánh mình vậy chứ?”
Giang Tiêu Tiêu vẫn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời, tài xế thấy tâm trạng của cô không được tốt nên cũng không hỏi nhiều, trái lại còn lái xe nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc xe đã đến sân bay, Giang Tiêu Tiêu vừa xuống xe lập tức lao vào trong.
“Một vé đi về thành phố Cẩm, càng nhanh càng tốt.”
“Chuyến sớm nhất cũng phải một tiếng sau.”
Một tiếng?
Giang Tiêu Tiêu cau mày, nhưng rồi cô vẫn cắn răng mua.
Hiện tại máy bay là phương tiện nhanh nhất để trở vê thành phố Cẩm, cô không có lựa chọn nào khác.