Buổi tối cuối tuần ở trang viên
Tô Viên Sơn vừa lên đường đi Nhật còn La Thành đi Đài Bắc vẫn chưa về.
Sau khi dùng cơm xong, Tô Ngọc Châu định trở về phòng thì lúc này điện thoại của cô reo lên.
Nhìn thấy La Thành gọi đến, Tô Ngọc Châu vui vẻ bắt máy
"Alo anh. Anh vê đến đâu rôi"
"Anh vừa xuống máy bay. Tâm ba mươi phút nữa anh về đến nhà" La Thành mỉm cười đáp lại cô
Mặc dù nói qua điện thoại nhưng Tô Ngọc Châu vẫn không giấu được sự phấn khích
"Vậy em dẫn tiểu Bạch ra ngoài tản bộ chờ anh vê nhé!"
La Thành nghe cô nói xong vội ngăn cản
"Em ở trong nhà đi, bên ngoài gió lạnh không khéo đổ bệnh đó. Anh vê ngay thôi"
"Nhưng em muốn ra ngoài chờ” nói xong Tô Ngọc Châu liên tắt máy không cho La Thành có cơ hội nói tiếp
Đầu bên kia La Thành chỉ còn nghe được âm thanh “tút tút". Anh đành lắc đầu thở dài "vẫn cái tính bướng bỉnh của ngày nào"
Có thể nói đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua, La Thành đi công tác mà nôn nóng trở vê như thế này. Chỉ đi có hai ngày nhưng anh lại cảm thấy nhớ gương mặt thanh tú phúc hậu ấy vô cùng.
Nghĩ đến cô gái này, bất giác khóe miệng anh cong lên thành một đường cong vô cùng tuyệt mỹ
Thời tiết đã chuẩn bị vào đông, khí trời cũng bắt đầu se lạnh. Bên ngoài ánh trăng tròn chiếu sáng cả một bầu trời đêm, tiểu Bạch sau khi được thả ra cũng vô cùng thích thú, chú cún con không ngừng lăn lộn vào những bụi hoa, bụi cỏ ở ven đường
Tô Ngọc Châu mỉm cười đứng nhìn tiểu bạch tinh nghịch, cô thật sự rất thích cảm giác bình yên không lo không nghĩ như lúc này.
Một làn gió thối qua, mang đến không khí vô cùng dễ chịu, Tô Ngọc Châu từ từ nhằm mắt lại, dang hai tay ra ngẩng mặt lên trời đón nhận luồng khí mát lạnh đang phả vào gương mặt thanh tú của cô
Mã Quốc Minh lúc này đi phía sau bảo vệ Tô Ngọc Châu, nhìn thấy hình ảnh đẹp này anh ta cũng phải ngẩn ngơ ngắm nhìn
Đúng lúc này một chiếc xe mô tô phân khối lớn đang nấp trong bóng tối đột nhiên rồ ga nhắm thẳng về phía Tô Ngọc Châu
Mã Quốc Minh trong lúc lơ đễnh đột nhiên phát hiện thấy chiếc mô tô càng lúc càng gần, anh ta hốt hoảng thốt lên
"Tiểu thư cẩn thận"
Nhìn chiếc mô tô phóng tới với tốc độ quá nhanh, Mã Quốc Minh không có thời gian suy nghĩ, anh ta lao vào chắn trước người Tô Ngọc Châu định đẩy cô tránh sang một bên nhưng đã không còn kịp
"Âm" chiếc mô tô tông trực diện vào Mã Quốc Mình, hất văng anh ta ra xa. Tô Ngọc Châu cũng ngã xuống mặt đường, trong lúc cô chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình thì não bộ cô đã rơi vào trạng thái mất ý thức
Những vệ sĩ bên trong lập tức chạy ra. Hai người đàn ông trên chiếc mô tô cũng nhanh chóng thoát khỏi hiện trường
Không bao lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát, xe cứu thương làm rúng động cả khu vực. Hay tin tiểu thư nhà họ Tô bị tấn công các tay săn ảnh cũng kéo về đây nghe ngóng thông tin
Ngay lúc này chiếc Ferrari của La Thành cũng vừa rẽ vào đường nội bộ. Ở từ xa, anh nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn phía trước nhà cộng thêm tiếng còi xe đang hú inh ỏi, La Thành có một dự cảm bất an, anh đạp mạnh chân ga chiếc ferrari phóng như bay về phía trước
La Thành vừa bước xuống xe cũng đúng lúc Mã Quốc Minh được đưa lên băng ca chuyển vào xe cứu thương, bên dưới mặt đường vẫn còn loang lỗ những vết máu tươi, anh vội kéo một vệ sĩ bên cạnh lại hỏi
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cậu chủ, tiểu thư vừa mới bị tấn công”
"Cái gì"
Sắc mặt La Thành trở nên nhợt nhạt, đôi chân anh như muốn rụng rời không còn đứng vững. Anh bóp chặt cánh tay vệ sĩ, giọng nói cũng trở nên vô cùng hốt hoảng
"Tiểu thư đâu"
"Dạ Tiểu thư đang trên đó" vệ sĩ chỉ tay về chiếc xe cứu thương đang chuẩn bị lăn bánh
Vệ sĩ vừa dứt lời, La Thành lập tức lao nhanh về hướng chiếc xe cứu thương đó rồi một bước phóng thẳng lên xe.
Nhìn thấy Tô Ngọc Châu đang nằm bất động trên băng ca, trên mặt trên tay cô nơi nào cũng cũng dính đầy máu tươi, đôi mắt La Thành trở nên đỏ hoe. Vừa rồi cô còn vui vẻ nói ra ngoài chờ anh về, tại sao bây giờ lại trở nên thế này
La Thành run rấy bước đến nằm lãy bàn tay nhỏ nhắn của cô
"Ngọc Châu, anh về rồi. Mở mắt ra nhìn anh đi”
Nhưng Tô Ngọc Châu không thể nghe được lời anh nói, cô vân không có bất kỳ phản ứng gì.
Tô Ngọc Châu càng như vậy, La Thành càng thêm sợ hãi. Phải biết rằng trong cuộc sống này của anh, cô đã chiếm mất một phần rất quan trọng. Không có cô cuộc sống của anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
La Thành hôn lên mu bàn tay Tô Ngọc Châu, đau đớn nhìn cô
"Em đừng im lặng như vậy nữa mà Ngọc Châu, xin em đó, em mở mắt ra nhìn anh có được không em"
La Thành chưa bao giờ trở nên yếu đuối như lúc này. Anh đang rất sợ hãi, anh sợ một điêu không may mắn sẽ xảy ra với cô như đã từng xảy ra với chính ba mẹ anh.
La Thành cứ thể mà giữ chặt bàn tay Tô Ngọc Châu như giữ món báu vật, anh sợ lỡ buông ra rồi cô sẽ mãi mãi tuột mất đi không bao giờ anh tìm lại được
Đúng mười phút sau hai chiếc xe cứu thương rẽ vào cổng cấp cứu của bệnh viện. Lưu Khải Duy nhận được tin đã đứng đợi sẵn bên ngoài. Bệnh viện cũng dốc toàn lực cho hai bệnh nhận đặc biệt này
La Thành ngồi bên ngoài phòng cấp cứu của Tô Ngọc Châu tâm trạng vô cùng lo lắng. Ánh mắt xa xăm luôn túc trực vào cánh cửa phòng đang đóng chặt
Gần một giờ sau, Lưu Khải Duy từ bên trong bước ra. Nhìn thấy anh ta, La Thành đứng bật dậy nôn nóng hỏi
"Cô ấy thế nào rồi"
Lưu Khải Duy gỡ khẩu trang trên mặt xuống rồi nhìn La Thành chậm rãi nói
"Cũng nhờ lần này vệ sĩ đã kịp thời lao ra đỡ giúp Ngọc Châu cú tông chí mạng đó nên tình trạng hiện tại của cô ấy cũng không quá nghiêm trọng.
Sau khi kiểm tra toàn diện, may mắn cô ấy chỉ bị chấn động não và các vết thương va đập bên ngoài thôi"
La Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ anh chợt nhớ tới Mã Quốc Minh. Anh lo lắng hỏi Lưu Khải Duy
"Còn Mã Quốc Minh thì sao"
"Rất nghiêm trọng. Vẫn đang chờ theo dõi. Tình hình diễn biến thế nào tôi sẽ báo sớm cho cậu"
"Cám ơn. Vất vả cho cậu rồi" Ánh mắt đượm buồn, La Thành nhìn Lưu Khải Duy nói
"Chúng ta quá thân rồi, cần gì nói những lời khách sáo thế này. Ngọc Châu đã được chuyển xuống phòng VIP. Cậu mau đi xem cô ấy đi" Lưu Khải Duy vỗ vai La Thành trấn an
Trong phòng bệnh VIP, La Thành nhìn cô gái đang nhắm nghiền đôi mắt năm trên giường bệnh, gương mặt hồng hào vốn có của cô bây giờ lại trở nên nhợt nhạt đến mức phải đau lòng
La Thành nắm lấy bàn tay Tô Ngọc Châu đặt lên má không ngừng tự trách bản thân, nếu như anh không gọi cuộc điện thoại đó, nếu như cô không ra ngoài đợi anh về thì hung thủ làm sao có cơ hội ra tay. Chuyện này tất cả cũng từ anh mà ra
Cũng may hai giờ sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, Tô Ngọc Châu đã có dấu hiệu tỉnh lại. Nhìn mi mắt cô bắt đầu động đậy, La Thành nôn nóng gọi tên cô
"Ngọc Châu. Anh đây, La Thành đây, em có nghe anh nói không?”
Nghe giọng nói quen thuộc, Tô Ngọc Châu từ từ mở mắt. Lúc cô nhìn thấy La Thành, cô muốn nói gì đó với anh nhưng phát hiện cổ họng mình khát khô đến nỗi không thể nói được gì
La Thành thấy vậy anh vội đứng dậy đi rót một ly nước vừa ấm rồi cảm ống hút đưa đến miệng cô ân cần nói
"Em uống chút nước trước đi”
Uống hết nửa ly nước, Tô Ngọc Châu đưa mắt nhìn xung quanh, một căn phòng thiết kế theo gam màu trắng xóa không giống với căn phòng của cô.
Tô Ngọc Châu cất giọng khàn khàn hỏi La Thành
"Em đang ở đâu"
"Bệnh Viện" La Thành trả lời cô
"Bệnh viện? Sao em lại ở đây" Tô Ngọc Châu kinh ngạc nhìn La Thành hỏi lại.
La Thành đưa tay vuốt tóc, ánh mắt dịu dàng mang theo vẻ cưng chiều hỏi Tô Ngọc Châu
"Em không nhớ chuyện gì đã xảy ra sao"
Tô Ngọc Châu nhắm mắt định thần lại, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô
Tô Ngọc Châu nhớ vừa rồi cô còn dẫn tiểu Bạch ra ngoài tản bộ ngắm trăng đợi La Thành về, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Mã Quốc Minh, lúc cô quay lại liên thấy một chiếc mô tô đang lao về phía mình
---------------------