Tô Ngọc Châu nhớ vừa rồi cô còn dẫn tiểu Bạch ra ngoài tản bộ ngắm trăng đợi La Thành về, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Mã Quốc Minh, lúc cô quay lại liên thấy một chiếc mô tô đang lao vê phía mình
Tô Ngọc Châu giật mình mở mắt ra. Trong giọng nói có phân hốt hoảng
"Có người muốn giết em sao?"
"Phía cảnh sát đang điêu tra. Mấy ngày này mọi người bảo vệ tốt cho em. Đừng quá lo lắng" La Thành năm tay cô an ủi
Nhớ tới cái tông rùng rợn đó, Tô Ngọc Châu lo lắng hỏi La Thành
"Mã Quốc Minh thế nào rôi anh"
"Đã qua cơn nguy kịch rồi" La Thành muốn Tô Ngọc Châu an tâm dưỡng thương nên không nói cụ thể tình hình của Mã Quốc Minh lúc này
Tô Ngọc Châu nhìn vào đôi mắt sâu thảm của La Thành, nửa tin nửa ngờ nói với anh
"Anh đưa em đến phòng Mã Quốc Minh đi. Em vẫn không yên tâm. Em muốn tận mắt nhìn thấy anh ta"
La Thành biết Tô Ngọc Châu là một cô gái sống rất tình cảm, nhưng tình cảnh bây giờ anh không thể chiều theo ý cô. Anh nhỏ nhẹ khuyên nhủ
"Để vài hôm nữa anh sẽ đưa em đi. Bây giờ em mới tỉnh lại không thể đi lại lung tung”
Tô Ngọc Châu trong lòng có chút bất an, cô không biết La Thành có cố tình kéo dài thời gian che giấu cô điều gì không. Nhưng cô cũng không muốn khiến anh lo lắng.
Ánh mắt u buồn, Tô Ngọc Châu nhìn La Thành nói
"Vậy anh phải giữ lời đó"
"Có bao giờ anh gạt em chưa" La Thành mỉm cười nhìn cô hỏi lại
Tô Ngọc Châu ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đâu
"Không có”
"Vậy thì yên tâm ngủ đi" anh cưng chiêu xoa đầu cô nói
Thấy La Thành đứng dậy bỏ đi, Tô Ngọc Châu vội nắm lấy cổ tay anh
"Anh đi đâu vậy?”
"Anh đi tắm, có được không" La Thành nhìn cô cười trêu chọc
Tô Ngọc Châu ngượng ngùng buông tay anh ra
"Vậy anh đi đi"
La Thành biết Tô Ngọc Châu từ nhỏ đã mang chứng "sợ ma", đặc biệt là những "con ma" trong bệnh viện. Nên đêm nay anh mở đèn sáng cả đêm để cô an tâm ngủ.
Đếm nửa đêm La Thành vẫn còn thấy Tô Ngọc Châu trăn trở. Anh đi đến bên giường lo lắng hỏi cô
"Em không ngủ được sao? Có đau có khó chịu ở đâu không?
"Không có. Chỉ là ánh sáng chiếu vào mắt làm em khó ngủ" Tô Ngọc Châu phụng phịu nói
"Vậy để anh tắt đèn nha. Có anh ở đây, đừng sợ" La Thành trấn an cô
"Vâng, anh tắt đi" Tô Ngọc Châu có chút miễn cưỡng đáp
Nhưng khi ánh đèn vụt tắt, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo Tô Ngọc Châu cảm thấy vô cùng hối hận, tối thế này lỡ ai đó đứng cạnh giường cô thì phải làm sao, nghĩ đến đây sống lưng cô đã bắt đầu ớn lạnh
Như thế này cô cũng không thể nào ngủ được. Cô nhìn về phía sofa nơi La Thành đang nằm gọi nhỏ
"Anh"
"Hửm' La Thành đáp lại cô
"Anh nằm bên cạnh em có được không?”
La Thành suy nghĩ một lát rôi đứng dậy đi đến bên giường Tô Ngọc Châu nằm xuống. Anh vươn tay xoa đầu cô
"Anh ở đây rôi, em ngủ đi"
Lúc này Tô Ngọc Châu đã không còn cảm giác sợ hãi nữa. Cô nghiêng người ôm lấy cánh tay La Thành, không bao lâu cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi Tô Ngọc Châu đã ngủ say, La Thành nhẹ nhàng gỡ tay cô ngồi dậy. Anh câm điện thoại ra hành lang gọi cho Sát Lang, một thuộc hạ bí mật vô cùng đắc lực của anh
Điện thoại đổ chuông, đầu bên kia cũng nhanh chóng bắt máy
"Alo, cậu chủ"
"Chuyện Tô tiểu thư tối nay bị người ta tấn công trước cửa nhà chắc cậu đã biết rồi chứ"
"Tôi cũng vừa đọc được tin tức. Cậu chủ cần tôi làm gì cứ sai bảo"
"Tôi không cần biết cậu dùng cách gì, sáng sớm ngày mai tôi phải có được tung tích của hai tên đó" Giọng nói lạnh lẽo của La Thành vang lên trong đêm
"Vâng, cậu chủ cứ yên tâm ngồi chờ tin tốt của tôi" Sát Lang vô cùng tự tin trả lời
Cuộc gọi kết thúc La Thành liên quay vê phòng, anh lo lắng Tô Ngọc Châu giật mình tỉnh dậy không thấy anh sẽ sợ hãi
La Thành nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Tô Ngọc Châu, nhìn thấy trên mặt, trên tay, trên chân cô nơi nào cũng dán đây băng gạc trắng xóa, lửa giận trong người anh lại nổi lên. Qua đêm nay, anh sẽ bắt hung thủ phải trả giá cho những việc đã gây ra
Trong lúc này hai tên tấn công Tô Ngọc Châu đang lẩn trốn trong căn nhà hoang ở ngoại ô thành phố. Lo ngại cảnh sát sẽ sớm phát hiện ra hành tung, bọn chúng vội gọi cho một người
Điện thoại đổ chuông, đầu bên kia một giọng nữ vô cùng khó chịu vang lên
"Không phải tôi đã nói các anh không được tùy tiện gọi cho tôi rôi sao”
"Cô Lưu, chuyện cô nhờ chúng tôi đã làm xong. Phần tiên còn lại khi nào chúng tôi sẽ nhận được"
"Bảy giờ sáng mai tại nơi hẹn. Các anh nhớ kỹ nhận được tiên lập tức biến khỏi nơi này cho tôi”
"Cô Lưu cứ yên tâm, anh em chúng tôi làm việc có nguyên tắc của mình. Dù có xảy ra chuyện gì chúng tôi cũng sẽ không khai ra cô đâu”
"Nhớ lời của anh hôm nay đó. Đừng gọi cho tôi nữa"
Lưu Diệp Diệp lập tức ngắt máy. Bàn tay siết chặt vào điện thoại, gương mặt vô cùng hung tợn. Cô ta cảm thấy mình đi đến bước đường này đều do Tô Ngọc Châu ép
Nếu như Tô Ngọc Châu không trở vê, cô ta sẽ không thê thảm như bây giờ.
Từ ngày xảy ra chuyện tranh giành lễ phục, Kiêu Hưng cũng không còn thường xuyên đến chỗ cô ta như trước đây.
Lưu Diệp Diệp cảm thấy nếu như cô ta không sớm hành động e răng một thời gian nữa Kiêu Hưng sẽ vì Tô Ngọc Châu mà bỏ mặc cô ta.
Sự nghiệp này của cô ta là nhờ vào Kiều Hưng mà có được, cô ta không cam tâm mất tất cả như vậy. Bằng mọi cách cô ta phải loại bỏ cái gai trong mắt này
---------------------