Vì thật ra, Viên Hải sợ chính hai đồ đệ của mình.
Thế nên, sáu năm trước ông ta trở lại kỳ thật không phải là vì muốn mở cánh cửa của thành phố A này mà là muốn hủy hoại hai người đồ đệ của mình.
Sở Ninh Dực hôn lên trán Thủy An Lạc, cố gắng khắc chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng.
Thủy An Lạc vòng tay ôm chặt lấy anh.
Hóa ra họ đã biết từ sáu năm trước rồi, chỉ là không ai muốn đối mặt, nên vẫn luôn trốn tránh mà thôi.
“Chính trên ngọn núi này, ông ta...”
“Sở Ninh Dực, em lạnh quá, mình đi đi.”
Tự dưng cô lại không dám nghe nữa, vì cô sợ, đó có vẻ như là một quá khứ mà cô không thể nào chấp nhận nổi.
Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn cô, “Em nói nhiều thế, giờ phải đến lượt anh nói chứ? Dù sao thì quá khứ ấy cũng không liên quan gì đến em mà.”
Giọng nói của anh đã có chút lạnh lẽo.
Cái lạnh này khiến Thủy An Lạc cảm thấy sợ hãi.
Cô mím chặt môi, nhưng không nói gì cả.
“Cách đây không xa, có một cái lồng sắt. Đó là cái lồng mà trước đây thợ săn thường dùng để nhốt các con vật săn được. Anh với An Tam bị nhốt trong đó một tháng, hay có thể nói là bị giam cầm trong đó.”
Cánh tay của Thủy An Lạc phát đau, vì anh đã ôm cô chặt hơn.
Bị nhốt như thú vật suốt một tháng ròng, đó là cảm giác như thế nào?
Cô thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới.
“Trong một tháng đó, ngày nào bọn anh cũng phải chịu giày vò tinh thần vì hooc - môn và điện, chứng kiến cảnh chiến hữu của mình bị giết chết, bị dã thú cắn xé.” Sở Ninh Dực nói rồi như thể lại trông thấy cảnh tượng khi ấy.
Thủy An Lạc không khỏi run lên, cô không dám nghĩ tới cảnh tượng đó.
“Cái mà ông ta muốn, chỉ đơn giản là thấy tinh thần của anh và An Tam bị suy sụp. Ông ta muốn xem đồ đệ mà ông ta dẫn dắt rốt cuộc giỏi giang được đến đâu, nên, cái chết của họ cực bi thảm. Cái chết của họ, dưới tác dụng của hooc-môn, từng giây từng phúc đều hiện hữu trong tâm trí của bọn anh.” Sở Ninh Dực gằn từng câu từng chữ, nói ra hết mọi điều với cô.
“Anh đừng nói nữa.” Thủy An Lạc bỗng cắt ngang lời anh. Cảnh tượng đó, một lần đã là quá đủ rồi, nhưng họ lại phải chứng kiến suốt một tháng trời, đây là loại hành hạ kinh khủng đến nhường nào đây?
Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên vai Thủy An Lạc, “Em có biết tại sao An Tam lại luôn đưa Mân Hinh theo không? Vì Mân Hinh chính là sự cứu rỗi của cậu ấy.”
“Mân Hinh đã cứu hai người à?” Thủy An Lạc run rẩy nói.
“Cứ xem là thế đi, ai cũng biết khoảng thời gian đó anh và An Phong Dương đều phát điên cả rồi. Nửa năm trời, bọn anh không gặp bất cứ ai, mà tự nhốt mình trong một cái lồng.”
“Sao đó, lúc Tổng bộ thấy tâm trạng của bọn anh đã bình tĩnh hơn một chút, liền cử bác sĩ tâm lý tới cho bọn anh. Bọn họ tưởng rằng lý do khiến bọn anh phát điên là vì những hoang tưởng ấy, nhưng hơn thế là vì Viên Hải, thầy của bọn anh, lại sống sờ sờ trước mặt bọn anh, công khai thân phận của ông ta.”
Thủy An Lạc ôm chặt lấy anh, đau lòng đến không thể thở nổi, nhưng cũng may là anh đã chịu nói ra.
“Nhưng anh vẫn không chịu chấp nhận, lúc nào anh cũng tỏ ra là mình ghét quân trang, là vì thầy anh à.” Thủy An lạc ngẩng lên, nghiêm túc nhìn Sở Ninh Dực nói.
Trên gương mặt lạnh lẽo trượt xuống một giọt lệ.
Sở Ninh Dực khiến người ta luôn nghĩ rằng anh như vậy là vì chuyện của mười năm trước, kể cả bác sĩ tâm lý của anh là Triệu Thiên cũng không thể hiểu rõ được anh.
Anh sợ quân trang, không phải vì cái chết của thầy mình, mà là vì sự sống của ông ta.
Nhưng anh giấu giếm thật tốt.
Tốt đến mức ngay đến cả một bác sĩ tâm lý cũng không thể nhìn ra được sự che đậy của anh.