“Được, cho phép anh bổ sung đấy.” Thủy An Lạc hào phóng nói.
Sở Ninh Dực giống như đang cố đè nén tâm trạng của mình lại, sau đó mới nói, “Viên Hải sống trong quân đội hai mươi năm, ông ta đưa ra bốn mươi bảy nhiệm vụ, lần nào cũng thành công, em có biết điều đó có nghĩa là gì không?”
Thủy An Lạc lắc đầu, cô không biết.
Sở Ninh Dực xoa đầu cô, “Có nghĩa là ông ta vì muốn có được sự tín nhiệm mà lần nào cũng hết sức vì bọn anh.”
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật.
“Bốn mươi bảy lần lập công, sao chỉ lên tới Trung tá?”
“Đây chính là cái siêu của bọn họ, mỗi lần Viên Hải hoàn thành nhiệm vụ trở về, luôn sẽ có vấn đề gì đó không lớn thì nhỏ xảy ra, cảm trở việc thăng chức của ông ta.”
Một cơn gió lạnh khẽ thổi qua.
Nhưng chỉ như vậy thì bọn họ vẫn có thể lý trí được.
“Được rồi, em tiếp tục được rồi đấy.” Sở Ninh Dực vỗ nhẹ vào vai cô, việc xâu chuỗi này của Thủy An Lạc vừa hay có thể giải quyết được một vài khúc mắc mà anh không thể vượt qua được.
“Em nghĩ, chắc ba em cùng nhóm với Viên Hải, nhưng sau đó, ba em bị ông già kia đưa đi, nhưng lại nói với mọi người là cho xuất ngũ vì không chịu nghe lời đúng không?” Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực gật đầu liền tiếp tục, “Viên Hải cũng vẫn luôn thăm dò ba em, cuối cùng, mười năm trước, chuyện ông em qua đời đã cho ông ta một cơ hội.”
Sở Ninh Dực ngồi tựa vào cây, nhìn cô gái đang run rẩy trong lòng mình.
“Anh đưa em xuống dưới nhé?”
“Không cần đâu, nước trong đầu đóng băng lại mới có thể tích, nghĩ sẽ rõ ràng hơn.” Thủy An Lạc chán ghét nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Nói... rất có lý!
Chẳng lẽ nước thì không có thể tích chắc?
“Thế nên, thật ra mười năm trước, Viễn Tường gặp sóng gió là do ông ta giở trò sau lưng, sau đó ông ta tìm ba em, là muốn liên thủ với ba em để... bán nước!”
Thủy An Lạc nói xong lại run lên một cái.
Sở Ninh Dực gật đầu.
“Ba em giả vờ đồng ý, thật ra lần đó họ đã quyết định thu lưới rồi, nhưng lại bị Viên Hải phát hiện ra, nên ông ta mới giả chết để thoát thân. Nhưng ba em với ông già chết tiệt kia lại tưởng ông ta đã chết thật, vì khi ấy anh và An Phong Dương đã chịu phải đả kích rất lớn.”
Sở Ninh Dực từ từ gật đầu, “Chắc ông ấy đã quên mất việc Viên Hải là thầy bọn anh, nên cũng có chút tình cảm trong đó. Anh với An Tam khi ấy đã bỏ sót một vài chi tiết, ví dụ như tiếng gọi Tôm Lớn năm ấy.”
Thủy An Lạc khẽ nhíu mày: “Thật ra, năm ấy chắc Viên Hải cũng định giết hai anh đúng không? Cái khuẩn phổi kia ông ta đã bỏ lên vết thương của các anh vào lúc đó.”
Giờ nghĩ lại, mọi chuyện lại rất hợp tình hợp lý.
Sở Ninh Dực lại không lên tiếng.
“Mấy năm sau đó, họ hoàn toàn thả lỏng, thậm chí còn bỏ cả việc giám sát Viên Hải. Nên bốn năm sau, Lý Hạo liền chết trong buổi tiệc rượu.” Thủy An Lạc trầm giọng nói.
“Nhưng tại sao lại là Lý Hạo?”
Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn ánh trăng mờ ảo.
“Nếu em hỏi anh câu này sáu năm trước thì anh không biết. Còn giờ, anh có thể chắc chắn mà nói với em, vì Lý Hạo là chồng chưa cưới của Cố Thanh Trần, vì bọn họ đối nghịch với Viên Giai Di, vì Viên Hải là ba của Viên Giai Di, vì chuyện lần đó là nhằm vào anh và An Tam.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, nhưng trong giọng điệu của anh lại xen lẫn cả sự tự giễu.
Thủy An Lạc run lên, cô chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực.
Đây mới là mấu chốt của việc sáu năm trước.
“Ông ta đang nhắc nhở anh và An Tam rằng ông ta là ai. Ông ta muốn lấy mạng anh và An Tam, vì dù sao cũng phải hủy hoại được bọn anh thì mới có thể đuổi được bọn anh ra khỏi quân đội.” Sở Ninh Dực bật cười.
Thủy An Lạc: “...”
Vì ông ta sợ sao?