“Viên Hải đã hủy hoại được bọn anh, nên ông ta mới đi à.” Thủy An Lạc nhắm mắt nói.
Sở Ninh Dực không lên tiếng.
Nhưng Thủy An Lạc biết, đây chính là đáp án.
Sáu năm rồi, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đã trở thành thần thoại trên thương trường, nhưng họ lại không thể mặc lại bộ quân trang kia quay về chiến trường được nữa.
Thế nên Viên Hải mới trở lại.
Ông ta trở lại với sự chuẩn bị kỹ càng của mình.
“Thật ra, chuyện xảy ra sáu năm trước, ba em không biết đúng không, nhưng ông già đó lại biết.” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông già chết tiệt đó mới là người dốc hết tâm sức ra để lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này.
Nhưng mục đích của ông ta lại cao thượng đến nỗi không ai có quyền trách cứ nổi.
“Chắc thế.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, anh xoa xoa vai cô như muốn làm ấm cơ thể cô.
“Thật ra, ba em không muốn kéo các anh xuống nước đâu, sau khi ông ấy biết chuyện liền muốn đuổi chúng ta đi, nhưng em lại không đi.” Thủy An Lạc khẽ lên tiếng.
Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc mím môi, một lát sau mới nói: “Chính lần trước ấy, lúc bà ngoại em đến, ông ấy tưởng bà ngoại sẽ đưa em đi, như vậy anh có thể tới Rome tìm em, chờ anh về thì có lẽ họ cũng đã bắt được Viên Hải rồi.”
Cuối cùng thì giờ Sở Ninh Dực mới hiểu, chẳng trách khi ấy Thủy Mặc Vân cứ muốn giao Thủy An Lạc cho Long Nhược Sơ.
Nhưng ông ấy lại không biết, thế nên mới hại đến chính mình.
“Chẳng trách ông già chết tiệt kia cả đời không có vợ, chẳng hiểu tình người gì cả.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Fool một mực muốn kéo anh vào chuyện này, nhưng Thủy Mặc Vân lại nhất quyết tống anh đi, vì ông vẫn quan tâm tới con gái của mình.
Thủy An Lạc bĩu môi, giờ cô gần như hiểu hết mọi chuyện rồi.
“Còn anh thì sao, có tham gia không?”
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, cuối cùng đứng dậy, không để ý tay mình toàn vết thương mà bế luôn Thủy An Lạc lên.
Cô luôn muốn được bế kiểu công chúa thế này.
“Ngốc ạ, đáng ra em phải hỏi, anh có cơ hội để rút lui không chứ?” Nói rồi anh cúi xuống hôn lên trán cô, “Nếu ông ấy đã nói bắt đầu, vậy kết thúc phải để anh quyết.”
Thủy An Lạc cong môi, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
Đây mới là Sở Ninh Dực, người đàn ông mà cô yêu chứ.
Lúc Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực đưa về, cả người đã lạnh cứng.
Đây là cái Tết ba chấm nhất mà cô từng đón đấy!
Nhưng, cũng là cái Tết mà hai người thổ lộ tình cảm với nhau nhất.
Nếu không phải vì hoàn toàn tin tưởng cô, Sở Ninh Dực sẽ không nói ra những điều này với cô.
“Thế chị Mân Hinh không biết là chị ấy đã cứu hai anh sao?” Trong thang máy, Thủy An Lạc cuối cùng mới thấy ấm hơn một chút.
“Không biết, chắc cô ấy tưởng là mình đã cứu được hai thằng người rừng đấy. Trước đây em từng hỏi anh tại sao Mân Hinh lại không kết hôn với An Tam có đúng không, chính là vì chuyện này đấy, chỉ là không ngờ cô ấy lại là người của ba em thôi.” Vì ra khỏi tổ chức nên có rất nhiều người họ đều không biết rõ.
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực vừa vào đến nhà đã làm thím Vu giật cả mình.
Giờ đã là nửa đêm nhưng thím Vu vẫn chưa đi ngủ.
“Thím Vu, cháu muốn ăn canh cay, loại cực cay ấy ạ.” Thủy An Lạc run rẩy nói.
Thím Vu không biết còn nói gì được họ nữa, vội chạy vào bếp nấu canh gừng cho hai người.
Sở Ninh Dực bế cô lên cầu thang, sau khi lấy nước nóng rồi mới đặt cô vào.
Thủy An Lạc run rẩy gác chân lên bồn tắm nói: “Cái bẫy này nhảy vào chẳng đáng gì cả.”