Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, anh như mất hết toàn bộ sức lực mà ngồi xuống cạnh cô.
“Tới đây làm gì? Không sợ anh làm em bị thương à?” Giọng Sở Ninh Dực khàn khàn, vì vừa rồi anh gào thét ghê quá nên giờ cổ họng cũng bị ảnh hưởng.
“Chẳng phải hôm qua vừa mới nhảy vào một cái bẫy chung với anh đấy sao? Em còn trốn đi đâu được nữa?” Thủy An Lạc bất lực thở dài.
“Hối hận rồi à?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
Thủy An Lạc nghe vậy bật cười ha hả, “Toàn là gai, mà có hối hận thì cũng làm thế nào được nữa đâu? Có leo lên thì cũng chết nửa cái mạng, thôi em cứ ở dưới này với anh để bị anh đánh cho gần chết còn hơn.”
Sở Ninh Dực liền ôm chặt cô vào lòng.
Cô gái này không biết, cô chính là người đã cứu rỗi anh.
Thủy An Lạc ôm lấy cơ thể đã lạnh toát của anh, muốn san sẻ cho anh hơi ấm của mình.
“Tối qua đi gặp ba em xong, có phải bị đả kích rồi không?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, hơi thở thở ra cũng lạnh toát.
“Hôm nay đi gặp Cố Thanh Trần có phải bị đả kích rồi không?” Thủy An Lạc học theo anh nói.
Sở Ninh Dực nghe vậy không đáp lại nữa.
Thủy An Lạc đợi anh một lúc rồi mới lên tiếng, “Sở Ninh Dực, là em đã hại anh.”
“Ừ, thế mà chẳng nghe ra chút áy náy nào cả.” Sở Ninh Dực hôn lên trán cô một cái.
Thủy An Lạc vùi vào lòng anh bật cười.
“Em chẳng bao giờ làm gì bình thường cả.” Sở Ninh Dực đến bó tay với cô.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh, “Thế nào là bình thường, ôm anh đứng giữa núi gào tướng lên sau đó cùng nhảy xuống mới là bình thường à?”
Sở Ninh Dực ôm chặt lấy cô, “Phải, thế nào mới là bình thường chứ?”
“Anh biết hết rồi à?”
Sở Ninh Dực như thế này khiến cô có cảm giác anh đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi.
Nhưng Sở Ninh Dực lại chẳng nói gì cả.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh, không nhịn được run lên một cái.
“Nào, để chị đây xâu chuỗi cho cưng nhé, cưng không cần nói gì cả, chỉ cần gật hoặc lắc là được rồi.” Nói rồi cô thò tay vào áo anh, may quá, người anh vẫn còn ấm.
Sở Ninh Dực chỉ nhướng mày, không lên tiếng.
“Anh nhìn khinh bỉ thế là sao hả?” Thủy An Lạc tức tối nhìn anh.
Sở Ninh Dực chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười bí ẩn.
“Ba em với ông già kỳ lạ kia là người của một tổ chức nào đó đúng không?” Thủy An Lạc hỏi anh.
“Nghiêm túc mà nói thì tổ chức đó em không cần phải nói kiểu tà ác thế đâu, đó là nơi mà không biết có bao nhiêu quân nhân muốn được vào đấy.”
“Lắm lời thế làm gì, anh chỉ cần gật hoặc lắc thôi cơ mà.” Thủy An Lạc hung hăng nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Gật đầu.
Thủy An Lạc nói tiếp: “Họ đang theo dõi những nhân vật tiềm ẩn nguy hiểm, trong đó có cả Tôm Lớn, cũng chính là... Viên Hải!”
Lúc hỏi câu này, Thủy An Lạc có hơi dè dặt.
Hình như Sở Ninh Dực có hé miệng ra, nhưng cuối cùng cũng vẫn chỉ gật đầu.
Quả nhiên là anh ấy đã biết rồi.
Thủy An Lạc bỗng cảm thấy trong lòng nặng trịch.
“Viên Hải luôn ở trong quân đội, em nghĩ chắc ông ta cũng không có chức vị gì quan trọng đâu nhỉ, nên anh hai hai tuổi đã là Trung tá, trong khi ông ta hơn bốn mươi mới lên được tới đó.”
Lần trước, lúc cô và Sở Ninh Dực đi thăm mộ Viên Hải, cô có nghĩ tới chuyện này, chỉ là khi ấy cô luôn nghĩ là vì Sở tổng nhà cô yêu nghiệt quá, chứ không nghĩ ra chuyện này.
Sở Ninh Dực không gật cũng không lắc.
Thủy An Lạc chớp mắt: “Sao không có phản ứng gì thế?”
Sở Ninh Dực mím môi, nghĩ một hồi mới nói: “Cái này thì anh phải bổ sung vào một câu thì em mới co thể biết được cái ông già mà em coi là ông già kỳ lạ kia là cái thứ gì.”
Thứ!
Chậc chậc, chắc anh Sở phải hận người ta nhiều lắm đây!