Xe đỗ dưới chân núi đã là năm giờ chiều.
Vì là mùa đông nên lúc này trời bắt đầu sẩm tối...
Thủy An Lạc mở cửa xe, nhưng không bước xuống.
Con gió lướt qua, lạnh buốt cả da mặt.
“Chú Sở à, hôn nhân có bẫy, nhảy vào rồi là gai hay là bồng lai tiên cảnh cũng chỉ là nói thế thôi.” Nói rồi, Thủy An Lạc như vừa hạ một cái quyết tâm gì đó, từ từ thò chân ra ngoài.
Chú Sở ngẩn ra, chẳng hiểu gì cả.
Ông kết hôn bao năm nay, nhưng chẳng thấy hôn nhân của mình có bẫy gì cả.
Không có gai, bồng lai tiên cảnh càng không phải nói.
Thủy An Lạc đặt chân xuống đất, không khỏi hít một hơi lạnh.
Má ơi đau quá!
Hôn nhân có bẫy, muốn nhảy vào thì phải cẩn thận, giờ cô leo lên liệu có được không?
Thủy An Lạc ngẩng nên nhìn ngọn núi. Sao cô không biết ngọn núi này lại cao đến thế nhỉ?
Leo ra khỏi bẫy không được thì thôi cô đi leo núi vậy.
Chú Sở nhìn Thủy An Lạc định lên núi, vội nói, “Thiếu phu nhân, chân cô.”
Thủy An Lạc quay lại nhìn chú Sở, dưới ánh đèn đường, cô vẫn nhìn rõ được.
“Chú Sở, đôi khi, phải đau thì mới có thể khiến người ta thương được.” Nói rồi cô quay lại chửi thầm một tiếng rồi lại tiếp tục leo lên.
Má, cô hết chuyện để làm rồi nên giờ đi kiếm chuyện đấy hả.
Chú Sở vẫn đứng ngẩn ra đó.
Thiếu phu nhân lại nói cái gì vậy?
Sao ông nghe mà không hiểu gì hết thế?
Gió trên núi thổi lạnh toát, Thủy An Lạc cảm thấy, trên thế gian này khoảng cách xa nhất không phải là sự sống và cái chết, mà chính là ngọn núi phủ đầy gai này.
Đây chính là cuộc hôn nhân của cô và Sở Ninh Dực.
Dưới chân đau rát, cứ đi vài bước cô lại phải dừng lại nghỉ. Lúc leo lên được tới đỉnh núi, vầng trăng đã treo tít trên trời.
Thủy An Lạc chống một tay lên một cái cây lớn bên đường, ngẩng lên nhìn ánh trăng sáng kia.
Cô biết, đoạn thời gian đã qua này đối với họ chính là ký ức mà hai người không bao giờ muốn nhắc đến. Nhưng dù ký ức ấy có đau khổ đến đâu, thì nó cũng chỉ được gọi là “quá khứ” mà thôi.
Nếu như cô đã sống ở hiện tại, vậy thì dù phải khóc hay cười để đối mặt thì cũng chỉ cần cô tự quyết định là dược.
Chân đã đau đến không thể chịu nổi nữa, Thủy An Lạc ngồi bệt luôn xuống đất.
Thủy An Lạc duỗi thẳng chân, nương theo ánh trăng để nhìn chân của mình. Cô không dám nghĩ tới cảnh giờ mà cởi giày ra thì chân cô sẽ thành cái dạng gì nữa.
Tiếng gió thổi truyền tới kèm theo cả tiếng gào thét, còn cả tiếng vật nặng đập vào nhau.
Thủy An Lạc yên lặng lắng nghe, hai tay xoa nhẹ lên chân mình.
Cô cảm nhận được tim mình thắt lại, nhưng vẫn cố mỉm cười.
Cái bẫy này, là chính cô nhảy xuống.
Bất kể trong bẫy có gì, cô cũng buộc phải mỉm cười để đối mặt.
Cô cười thì mới có thể khiến anh cười được chứ, không phải vậy sao?
Tiếng gào thét trong gió dần biến mất, Thủy An Lạc dựa vào cây, ngẩng lên nhìn ánh trăng.
“Sở Ninh Dực, chân em đau.” Thủy An Lạc khẽ nói, nhưng âm thanh cũng nhanh chóng tan đi trong gió.
Cô nhắm mắt, thầm đếm nhẩm.
Thủy An Lạc còn chưa đếm đến ba, ánh trăng trước mặt cô đã bị che lấp.
Cô từ từ mở mắt, nhìn người đàn ông trông vô cùng chật vật trước mặt mình.
Mái tóc trước giờ luôn gọn gàng của anh giờ đã rối tung, áo sơ mi bung hai cúc, để lộ ra lồng ngực rắn chắc, áo khoác thì không biết đã bị anh vứt đâu rồi.
Cô nhìn xuống, mu bàn tay anh đang nhỏ máu.
Thủy An Lạc đau lòng không thôi nhưng vẫn chậc lưỡi nói: “Đây gọi là phụ xướng phu tùy à? Chân em chảy máu, anh cũng để tay máu thịt lẫn lộn thế này luôn sao?”
Sở Ninh Dực từ từ ngồi xuống, lạnh lùng nhìn cô gái đang ngồi dưới đất.
“Đừng có nhìn em như vậy, em sợ đấy.” Thủy An Lạc tỏ ra sợ sệt nói.