Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đáng sợ cái đầu chị ấy, mau dọn phòng cho em.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thật ra em có thể đến chỗ của chị Niệm Niệm tị nạn mà.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Con của chị ấy quá nhỏ, ầm ĩ lắm.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Khoan đã, ai nói với chị là em đi tị nạn?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em đây là đi du lịch!]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị còn nhỏ tuổi lắm, đừng gạt chị! Em muốn tới cái nơi khỉ ho cò gáy này mà du lịch sao?
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em nhổ vào, thành phố J là chính là một thành phố du lịch nổi tiếng, chị tưởng em ngốc chắc! Cái núi mà chồng chị đóng quân ở đó toàn các trường đại học, phong cảnh quá đẹp, đắt chết đi được!]
Sở Lạc Nhất nghiêm túc suy nghĩ một chút, hình như chỗ này đúng là tốt như vậy.
Hoàn cảnh tốt, khí hậu cũng tốt, tuy không ở khu vực thành thị nhưng được cái yên tĩnh.
[Bánh Bao Đậu là một tiến nữ: Lần này chiến tranh của hai người có vẻ nghiêm trọng nhỉ, rốt cuộc là vì lý do gì thế?)
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nguyên tắc!]
[Bánh Bao Đậu là một tiến nữ: Còn nghiêm trọng hơn cả nguyên tắc của chị nữa á?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em thèm vào! Chị mà có nguyên tắc ấy hả? Đừng nói đùa nữa có được không?
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tiên nữ bọn chị không biết tức giận bao giờ cả, bọn chị xinh đẹp.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương:..]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ông đây không nói chuyện với chị nữa!]
[Bánh Bao Đậu là một tiền nữ: Ha ha ha ha, lúc nào em tới đây, dạo này đồng chí Sáu Chấm có hứng thú với chuyện huấn luyện nửa đêm lắm đấy.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nghĩ lại thì... hay thổi để em tới chỗ chị Niệm Niệm vậy.]
Sở Lạc Nhất dùng biểu tượng chất gửi một cái hình biểu thị câm nín hoàn toàn, sau đó tiếp tục gõ chữ.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha, bé con mới được nửa tuổi, nửa đêm khóc ồn chết em!]
Sở Lạc Nhất nhớ đến lúc con trai chưa được một tuổi, cho dù có mẹ hỗ trợ đi chăng nữa cô cũng chưa từng được ngủ ngon một giấc, cô cảm thấy trẻ em trước khi được một tuổi có sức sát thương ngang với một quả bom nguyên tử luôn đấy!
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nếu chị đã thành tâm mời như vậy thì để em đây suy nghĩ lại một chút vậy!!!]
Sở Lạc Nhất: “...”
Sao cái miệng của em lại để tiện quá vậy hả?
Xét thấy việc Kiều Vi Nhã chuẩn bị tới đây nên căn phòng của Tiểu Quỷ Quỷ đành bị trưng dụng, nhóc chỉ có thể về ngủ chung với mẹ.
Tiểu Quỷ Quỷ ôm gối đầu của mình nhìn mẹ đang thu dọn đồ đạc của nhóc, còn thay cả ga chăn và gối.
“Của con mà~ “ Tiểu Quỷ Quỷ tủi thân nói.
“Ừ, mẹ nuôi của con tới đây ở vài ngày, để mẹ nuôi ngủ phòng của con còn con ngủ với mẹ nhé!” Sở Lạc Nhất vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.
Tiểu Quỷ Quỷ thở dài: “Thôi được!”
Sở Lạc Nhất quay đầu lại nhìn con trai đang thất thểu ôm gối đầu của mình, khoan đã con trai, cái vẻ không tình nguyện đó của con là có ý gì?
Lúc Kiều Vi Nhã đến thành phố J đã là chạng vạng tối. Cố Tỉ Thành lái xe đến sân bay đón cố.
“Ui chao, để đồng chí Cố đích thân đến đón thật là ngại quá đi!” Kiều Vị Nhã nói có chút xỉa xói.
Cố Tỉ Thành lạnh mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó nhấc hành lý của Kiều Vi Nhã quăng lên xe rồi mới hé miệng trả lời: “Tự biết là được rồi, nhớ cho kỹ đấy!”
Kiều Vi Nhã mở cửa lên xe, vừa thắt đai an toàn vừa nói: “Chắc chắn không phải anh tốt bụng đến mức chịu đích thân tới đón tiểu tiên nữ này đâu nhỉ. Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì đây?”
Cổ Tĩ Thành lên xe, sau khi Kiều Vi Nhã cài chắc đai an toàn thì cho xe chạy.
“À, em biết rồi, anh muốn cầu hôn chứ gì, thế thì tìm em là đúng rồi nè!” Kiều Vi Nhã hưng phấn nói: “Thế nào thế nào, định làm theo kiểu Trung Quốc hay là làm theo kiểu Châu u? Hay làm kiểu Đông - Tây kết hợp?”
“Kiểu loài người! Bình thường!”
Kiều Vi Nhã: “Mẳng ai không phải người đấy hả?” Câu này nghe sao mà thấy ngứa đòn thế không biết!