Cố Tỉ Thành dừng lại, anh để Sở Lạc Nhất ngồi cẩn thận rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng. “Anh muốn cầu hôn đấy à?” Sở Lạc Nhất đột nhiên nói.
Cố Tử Thanh: “...”
Nghe thấy không? Nó không phải âm thanh gì lạ lẫm đầu, đó chính là tiếng trái tim tan nát đấy.
Sở Lạc Nhất vừa nói xong liền thấy Cố Tỉ Thành dùng vẻ mặt chỉ hận không thể bóp chết cô mà nhìn mình.
Sở Lạc Nhất hét lên một tiếng: “Chắc không phải thật chứ? Cái này chẳng có chút ý nghĩa gì hết, em đoán được rồi.”
“Không phải! Anh đang mời em ngắm trăng!” Cố Tỉ Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như đêm ba mươi, mặt trăng vô hình này cũng đẹp qúa ha. Cô còn nhỏ lắm, đừng có mà lừa cô.
Cố Tỉ Thành vốn đã chuẩn bị cả một bụng lời tâm tình, thế nhưng còn chưa kịp nói một câu đã bị một cấu của Sở Lạc Nhất chặt nát thành cháo rồi.
Sở Lạc Nhất nhìn gương mặt của Cố Tỉ Thành thì đột nhiên thấy hơi thẹn thùng.
Cô chỉ tiện miệng nói một câu thôi, ai mà biết là anh đang đùa nhưng tính làm thật chứ.
Cơ mà bây giờ đã là nửa đêm canh ba rồi, anh zai, anh tính cầu hôn như thế đó hả?
Cố Tỉ Thành tức giận thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cho nên anh dứt khoát kéo Sở Lạc Nhất đứng dậy: “Đi! Đi về nhà!”
“Này! Còn cầu hôn mà!” Sở Lạc Nhất kêu lên một tiếng.
Cố Tỉ Thành cười khẩy rồi bước nhanh chân đi. Sở Lạc Nhất quýnh lên liền vội vội vàng vàng đuổi theo phía sau anh, sau đó nhảy lên lưng của anh, muốn anh công.
Cố Ti Thành hơi kinh ngạc một chút liền vội vàng đỡ lấy cô, sau đó công Sở Lạc Nhất lên lầu.
“Người ta cầu hôn đều long trọng như thế, mời biết bao nhiêu người tới giúp một tay! Còn anh chỉ có mỗi một mình, thật chẳng có tâm gì cả!” Sở Lạc Nhất dựa vào lưng của anh hầm hừ nói, thể hiện có bất mãn đến mức nào.
“Có ai cầu hôn à? Gọi em ra ngắm trăng cơ mà!” Cố Tỉ Thành hừ một tiếng rồi cũng có, bước từng bước chậm rãi lên lầu.
“Em nhớ mẹ của em từng kể, năm mẹ em hai mươi hai tuổi là mẹ với ba kết hôn lần thứ hai, ba bố mẹ đi lên tầng hai mươi hai, đó chính là lời hẹn ước hai mươi hai năm!” Sở Lạc Nhất nhỏ giọng kể lại câu chuyện xưa cho Cố Tỉ Thành, hai tay ôm lấy cổ anh thật chặt.
Cố Tỉ Thành sửng sốt một chút, ngay cả bước chân cũng khựng lại một hồi, sau đó mới tiếp tục bước về phía trước.
“Ở đây không có tầng hai mươi hai, thế nhưng nếu được thì anh muốn cõng em cả đời!”
Sở Lạc Nhất vừa nghe Cố Tỉ Thành nói như vậy liền phì cười.
Rất nhanh, hai người họ đã lên đến tầng bốn.
Lúc Cố Tỉ Thành bảo Sở Lạc Nhất mở cửa, cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi thêm một cấu: “Thật sự không phải là cầu hôn em sao?”
“Không phải!” Cố Tỉ Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Mở cửa đi!”
Sở Lạc Nhất hừ một tiếng rồi nhảy xuống khỏi người anh rồi mới đi mở cửa.
Sau khi vào, Sở Lạc Nhất vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà hỏi lại lần nữa, cứ như thể cố nhất quyết phải có được một câu trả lời vậy.
“Từ nay về sau em không thèm tin anh nữa!” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng rồi đi vào nhà tắm.
Cố Tỉ Thành sờ sờ chóp mũi của mình rồi ngước nhìn đồng hồ, mười rưỡi rồi, đã nửa tiếng sau giờ tắt đèn rồi.
“Bảo bối, anh xuống dưới huấn luyện đột kích, em ngủ trước đi!”
Lúc này Sở Lạc Nhất vừa mới cởi áo khoác ra, cô nghe tiếng đóng cửa bên ngoại lại có chút cảm thương cho lính của anh.
Sở Lạc Nhất tắm rửa xong đi ra liên nghe được một tiếng còi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì đã là mười một giờ rồi, được lắm!
Sở Lạc Nhất về giường, vì tóc vẫn còn chưa khô cho nên cô đành ôm điện thoại chơi vậy.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đang định tìm chị đây!]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đáng sợ!]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Vì không bóp chết anh của chị!]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cực kỳ khiếp sợ!]