Nhất là khi, bình thường Sở Húc Ninh chỉ ở trong quân doanh, không cần tự đi mua đồ ăn.
Sở Húc Ninh cầm một quả cà tím, quay đầu nhìn về phía Sư Niệm. Sư Niệm giơ tay thành một hình chữ X rất to, Sở Húc Ninh đặt quả cà tím xuống để chọn loại khác. Còn về câu hỏi của Sư Niệm, Sở Húc Ninh ngẫm nghĩ hồi lâu mới trả lời một câu có vẻ rất bất đắc dĩ, “Thiên phú.”
Hồi còn nhỏ, anh cũng thường xuyên đi mua thức ăn cùng với Cố Tiểu An để sau này có thể giúp đỡ mẹ. Lần nào anh cũng quan sát rất tỉ mỉ, cũng chỉ vì để sau này mẹ không phải ra ngoài, mình anh có thể mua đồ nấu cơm được.
Sư Niệm khựng lại, bỗng chốc có cảm giác mình bị khinh bỉ.
Cô không có thiên phú chắc?
Khi Sở Húc Ninh quay đầu lại, khóe miệng anh hơi cong lên. Thật ra trừ những lúc bận rộn ở quân doanh, anh thích cảm giác như bây giờ lắm, hồi nhỏ thích đi siêu thị cùng mẹ, bây giờ người bên cạnh là vợ anh.
Sư Niệm cúi đầu vừa lầm bầm vừa đi theo anh, hình như cô cứ nói mãi rằng không phải cô không có thiên phú đâu
Sở Húc Ninh cứ cười mãi, anh đi trước cô, cầm hai quả cà chua, quay đầu nhìn Sư Niệm. Sư Niệm liếc mắt một cái rồi đưa tay chỉ vào tay phải của anh, “Quả này.”
“Được“. Sở Húc Ninh nói vậy.
Sư Niệm không khỏi thấy vui vẻ trong lòng, ai bảo cô không biết chọn đồ nào?
Nhưng Sư Niệm còn chưa kịp phấn khích, cô đã thấy Sở Húc Ninh đặt quả cà chua bên tay phải xuống, sau đó chọn thêm vài quả nữa, bỏ cùng với quả cà chua bên tay trái vào một chiếc túi rồi đưa cho nhân viên trông quầy cân giúp.
Sư Niệm: “...”
Đúng là không thể xấu mặt hơn được nữa.
Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang tức tối với vẻ cười cười trên khuôn mặt. Anh nhận lấy túi cà chua đã được dán giá tiền bỏ vào xe hàng, “Em còn muốn mua gì không, hoặc dì em thích ăn gì?”
“Tôm hùm, tôm tùm đất, cả cua hoàng đế nữa.” Sư Niệm nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Sở Húc Ninh: “...”
Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm với ánh mắt rất nghiêm túc, dường như anh đang muốn hỏi: Em có chắc những thứ ấy là món dì thích chứ không phải em thích không?
Sư Niệm đáp trả ánh mắt của Sở Húc Ninh bằng sự kiêu ngạo của mình. Cô hồn nhiên trả lời mà mặt không đỏ, tim không loạn nhịp, “Những món em thích dì em cũng thích, có vấn đề gì không?”
Sở Húc Ninh cảm thấy không thành vấn đề, anh thích dáng vẻ kiêu ngạo này đấy.
Sở Húc Ninh đưa tay xoa đầu cô, sau đó dẫn cô tới khu vực bán hải sản để mua hải sản cho con sư tử hống hách kiêu ngạo này.
Sư Niệm kiêu ngạo rồi mới thấy hối hận, đây là Sở Húc Ninh cơ mà, cô đang làm cái gì vậy?
Sư Niệm rầu rĩ lắm, thấy người đàn ông chân dài đằng trước đã đi được một đoạn xa mới vội vã đẩy xe đuổi theo.
Không biết Sở Húc Ninh có giận cô không, cầu mong anh đừng giận!
Sao cô không thể bỏ được cái tính nết này nhỉ?
Sư Niệm vẫn còn rầu rĩ đã thấy Sở Húc Ninh đi đằng trước cất tiếng nói, “Mua một ít tôm hùm đất vậy nhé, tôm hùm thì sợ không đủ thời gian nấu, được không em?” Sở Húc Ninh nói xong, quay đầu lại bỗng thấy Sư Niệm đang rầu rĩ, anh khựng lại, “Em sao thế?”
Sư Niệm cười một cách lúng túng, “Anh quyết định, anh quyết định đi.”
Sở Húc Ninh ngây người trước sự thay đổi đột ngột của Sư Niệm. Anh quay đầu lại chọn tôm hùm đất, nhưng giọng nói của anh có vẻ buồn, “Sư Niệm, anh thực sự không muốn thấy em thế này mãi đâu. Em cứ dè dặt trước mặt anh như thế khiến anh cảm thấy đối với em anh chỉ là người ngoài vậy.” Còn thái độ kiêu ngạo nũng nịu ban nãy của cô mới khiến anh cảm nhận được cô gái này là vợ của anh.
Vì giọng nói buồn bã đó mà cơ thể Sư Niệm cứng ngắc lại. Cô ngây ngẩn nhìn Sở Húc Ninh chọn tôm rồi đưa cho phục vụ.
Người ngoài?
Cô chưa từng coi Sở Húc Ninh là người ngoài.