Nhưng cô có coi anh như chồng mình không?
Làm gì có người vợ nào cẩn thận từng li từng tí như vậy với chồng mình chứ.
Ai đó từng nói rằng, chồng là người đàn ông duy nhất để một cô gái có thể làm nũng không cần kiêng nể, sau ba của cô ấy.
Nhưng, đối với Sở Húc Ninh - thứ hạnh phúc khó khăn lắm mới có được này, cô luôn cẩn trọng và dè dặt giữ gìn.
Hóa ra cô đã sai rồi sao?
Sở Húc Ninh nhận lấy túi tôm, bỏ vào xe, sau đó ngẩng đầu nhìn Sư Niệm bỗng dưng im lặng hẳn. Anh thở dài rồi đưa tay xoa đầu cô, “Được rồi, đi thôi nào, đi mua cua hoàng đế cho em.”
“Anh vừa chạm vào tôm đấy.” Sư Niệm kêu ầm lên, gạt cái tay đang sờ đầu mình xuống.
Sở Húc Ninh nhướng mày, trên mặt anh là biểu cảm xin lỗi nhưng không có một chút chân thành và hối lỗi nào hết, “Thế hả, anh quên mất, về nhà anh gội đầu cho, đi thôi.”
Sư Niệm: “...”
Anh trai kia, xin lỗi phải có thành ý chút chứ, anh như thế khiến em có cảm giác qua loa lắm đấy biết không hả?
Sư Niệm đẩy xe đi theo sau, nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi của anh. Người đàn ông này quả thực ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, nhìn từ sau lưng thôi cũng khiến người ta muốn nhào vào rồi.
Nhào vào?
À phải rồi, cô còn chưa mua rượu!
“Sở Húc Ninh, anh cứ chọn trước đi, em ra chỗ khác mua ít đồ, em về ngay.” Sư Niệm đẩy xe mua hàng tới chỗ anh, sau đó nhanh chóng chạy mất hút.
“Này...” Sở Húc Ninh đưa tay giữ chặt lấy xe mua hàng suýt nữa trôi đi xa, nhìn Sư Niệm đang chạy đi như một cơn gió. Anh chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, đúng là một cô gái trẻ, anh không thể nào năng động hoạt bát như vậy được.
Sư Niệm chạy tới khu rượu và thuốc lá ở tầng năm, dạng như rượu vang đỏ thì phải uống nhiều lắm mới say được.
Sư Niệm bối rối, cô dựa người vào tủ rượu cầm điện thoại nhắn tin cho hội chị em.
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: SOS, rượu vang đỏ cần phải mua bao nhiêu mới khiến anh ấy say được?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Chị có bị ngốc không thế, chị định chuốc cho anh ấy say khướt lướt rồi ngày mai đi luôn hả?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Rượu ngũ lương nè, Mao Đài nè, các loại rượu trắng của Trung Quốc, ai mà bì lại được.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chuẩn không cần chỉnh, dùng rượu trắng, chuốc anh ấy say bét nhè luôn đi.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Chị yêu đương vụng trộm xong rồi đấy hả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em mới vụng trộm ấy, chị đây đi hẹn hò một cách công khai đấy nhé!]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Thật hả, vậy chị lấy rượu trắng nhé?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Rượu trắng đi, cứ lấy loại có nồng độ cao nhất ấy, em không tin không chuốc say được anh ấy.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Ừ!]
Sư Niệm hỏi thăm ý kiến của quân sư xong, cố ý đi tìm loại rượu trắng nặng nhất.
Sở Lạc Nhất vui vẻ kể chuyện này với Cố Tỉ Thành vừa vào cửa hàng KFC đã sầm sì như đi đánh trận.
Cố Tỉ Thành bật cười ha hả, “Hồi ấy Sở Húc Ninh bị chuốc hai chai Mao Đài mà vẫn cho cả một liên đội say bí tỉ bò lăn bò toài được. Mấy đứa em lại dám nghĩ tới chuyện chuốc rượu anh ấy hả?”
Sở Lạc Nhất: “...”
Ca này khó rồi đây!
“Thế phải làm sao bây giờ?” Quan trọng nhất là Sư Niệm đã bắt đầu bắt tay vào thực hiện rồi.
Cố Tỉ Thành nhìn xương gà chất đống trước mặt cô, sau đó nói, “Chuyện này khó nói lắm, có thể Sở Húc Ninh cũng chiều lòng người chị em của em thì sao?”
Dù sao thì, tâm tư của Sở Húc Ninh dành cho Sư Niệm hình như không hề dứt khoát đến mức thế.
Sở Lạc Nhất mặt mày méo xệch. Nghĩ tới khuôn mặt vô cùng điềm tĩnh của Sở Húc Ninh, không phải, là khuôn mặt vô cùng kiêng khem cấm dục của anh, cô cảm thấy chuyện này cứ ảo tưởng thế nào ấy, có vẻ khó mà thành công được.
“Hay bây giờ em nói lại với chị ấy nhé, bảo chị ấy bỏ cuộc luôn cho rồi.” Sở Lạc Nhất dứt lời đã cầm điện thoại lên, tành tạch gõ chữ.
Cố Tỉ Thành giành lấy chiếc điện thoại trong tay cô, anh nói, “Em làm gì thế? Đây là chuyện của hai người họ, em đừng xen vào.”