Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3143: Ngàn chén không say mà say vì ai? [1]



Sư Niệm không biết nấu cơm, nguyên nhân phần lớn do Triệu Uyển Uyển quá chiều cô, về cơ bản ở nhà toàn Triệu Uyển Uyển nấu nướng. mà kể cả Triệu Uyển Uyển không ở nhà, Sư Niệm cũng chỉ gọi đồ ăn bên ngoài hoặc nhờ chị Tám mua giúp.

Triệu Uyển Uyển rất ít khi vắng nhà, nhất là khi Sư Niệm còn nhỏ. Nếu cô không thể ở nhà cùng Sư Niệm, cô sẽ đưa cả Sư Niệm tới đoàn làm phim.

Cho nên chị Tám thường nói rằng, Sư Niệm là đứa trẻ không có mẹ mà hạnh phúc nhất. Triệu Uyển Uyển là một người dì luôn luôn yêu thương và chiều chuộng cô.

Sở Húc Ninh tất nhiên sẽ đi cùng Sư Niệm, bởi anh ở trong nhà cũng không có việc gì làm. Hơn nữa anh cũng không yên tâm để Sư Niệm đi một mình, dù sao thì cũng đừng trông chờ một người không biết nấu cơm sẽ mua được đồ ăn ngon.

Sư Niệm mím môi, thực ra cô không muốn để Sở Húc Ninh đi cùng cho lắm. Dì dặn cô mua thức ăn trước, nhưng sau khi biết Sở Húc Ninh cũng đến, dì liền bảo để anh đi cùng cô cho tiết kiệm thời gian.

Dì cô không tin tưởng cô đến mức nào chứ!

Trung tâm mua sắm ở ngay gần khu nhà, Sư Niệm đeo kính râm, mặc một chiếc áo gió màu nâu và một chiếc quần trắng. Sở Húc Ninh nhìn đôi chân mảnh khảnh của cô mà chỉ lo cô đi đường không cẩn thận sẽ ngã gãy chân.

Vì thân phận đặc thù của Sư Niệm, Sở Húc Ninh quyết định vẫn lái xe, trong các trung tâm mua sắm lớn luôn có bãi đỗ xe dưới tầng hầm, có thể vào thẳng trung tâm mua sắm từ đó, tránh rắc rối khi bị vây quanh.

Nhưng vì khu vực lân cận có nhiều ngôi sao ở, cho nên chỗ này cũng có không ít thợ săn ảnh lăm le chụp trộm.

Sư Niệm vừa xuống xe, Sở Húc Ninh đã cảm nhận được, ánh mắt của anh không khỏi càng trở nên sắc bén hơn. Khi Sư Niệm đi tới bên cạnh anh, anh lập tức bảo vệ cô trong lòng mình, sau đó mới tiến vào thang máy để lên trung tâm mua sắm.

Sư Niệm nhìn đôi lông mày nhíu chặt lại của Sở Húc Ninh, khẽ cúi đầu. Thực ra cô và Triệu Uyển Uyển đã quen với chuyện này rồi, quen như cơm ngày ba bữa. E là cô lại sắp lên trang nhất rồi. Không biết những kẻ đó sẽ viết xằng viết bậy gì nữa đây.

Cũng may hôm nay Sở Húc Ninh không mặc quân phục, nếu không có khi còn gây phiền phức cho cả anh.

Hai người đi thẳng tới khu vực chuyên bán thịt và rau củ ở tầng ba của trung tâm mua sắm.

Sở Húc Ninh cảm thấy anh đi theo cô là một quyết định cực kỳ đúng đắn, bởi vì Sư Niệm thật sự không biết chọn thức ăn.

Nếu như đưa cho cô hai bó rau tương đương nhau, chắc chắn cô sẽ tránh bó ngon mà chọn bó kém tươi hơn.

Càng không phải nói tới việc giữa đại đa số các loại rau ở đó, lần nào cô gái này cũng bỏ qua cái tốt nhất một cách hoàn hảo, toàn chọn phải rau xấu hơn, kỹ năng tuyệt đỉnh như thế này không phải ai cũng có đâu.

Sở Húc Ninh hất cằm tỏ ý bảo cô điều khiển xe mua hàng đi, vì Đại tá Sở không thể nào chịu nổi nữa. Không biết từng ấy năm Triệu Uyển Uyển nuôi thế nào mà biến cô thành một chị đại ngoài thói quen sắp xếp đồ đạc ngay ngắn theo bản tính của cung xử nữ ra thì không biết làm gì nữa cả.

Sư Niệm âm thầm lủi về sau, giao nhiệm vụ chọn đồ ăn cho Đại tá Sở.

Đồng chí Đại tá Sở chọn rau rất nhanh và có nghề. Anh luôn tìm được những bó rau nhìn qua đã thấy tươi ngon một cách vô cùng chuẩn.

“Ha ha, cô gái này có phúc nhỉ, chắc bạn trai cô nấu ăn giỏi lắm.” Chị gái bán rau vừa cân đong đo đếm vừa nói với họ.

“Chồng em đấy ạ.” Sư Niệm cười tít cả mắt chỉnh lại lời chị, vừa dứt câu đã rụt đầu rụt cổ lại vì bị Sở Húc Ninh nhìn tới mức phát ngại.

Thấy chị gái bán rau dán một nhãn giá lên túi rau xong họ mới đi nơi khác tiếp tục mua đồ.

“Sở Húc Ninh, anh dạy em đi, sao anh biết những thứ này vậy?” Sư Niệm tò mò hỏi. Cc ô thường xuyên theo Triệu Uyển Uyển đi mua đồ nhưng vẫn không hiểu nổi rốt cuộc họ chọn mua thức ăn như thế nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv