Quả như Sư Niệm đã biết, bà lão nói tới tận khi thang máy đến nơi. Sư Niệm kéo Sở Húc Ninh ra khỏi thang máy, tạm biệt bà lão rồi vào nhà, “Anh đợi một lát nhé, dì em không ở nhà, tầm muộn muộn mới về được.”
Sở Húc Ninh gật đầu, Sư Niệm cúi người tìm một đôi dép đi trong nhà, đặt xuống đất, “Đôi này của ba em, anh đi tạm đi.”
Vào ngày Tết hoặc rằm Trung Thu, chỉ cần có thời gian, Sư Hạ Dương sẽ tới ăn cơm cùng dì và cô, cho nên Triệu Uyển Uyển luôn chuẩn bị sẵn cho ba cô một đôi dép lê.
Sở Húc Ninh đổi dép, bước vào nhà, đánh giá bố cục bên trong. Căn hộ rộng chừng hơn trăm mét vuông, diện tích không lớn lắm nhưng được bày trí rất gọn gàng. Có thể thấy Triệu Uyển Uyển là một người phụ nữ biết cách tận hưởng cuộc sống.
Bên cạnh tivi có một bức ảnh. Trong ảnh, Sư Niệm ngả vào lòng Triệu Uyển Uyển, còn Sư Hạ Dương đứng sau hai người, giữ nguyên phong thái vốn có của một quân nhân.
Sư Niệm nhìn theo ánh mắt của anh, cô kể, “Tấm này chụp vào dịp sinh nhật em năm ngoái, coi như món quà sinh nhật ba tặng em.”
Nếu không, làm sao có chuyện Sư Hạ Dương chịu chụp một bức ảnh như thế chứ?
Sư Niệm chưa từng được gặp mẹ, trong trí nhớ của cô chỉ tồn tại một người phụ nữ tên Triệu Uyển Uyển, đó là dì của cô.
Cho nên, đối với Sư Niệm, Triệu Uyển Uyển không chỉ là dì, mà còn là mẹ.
Sở Húc Ninh khẽ gật đầu, nhìn Sư Niệm buộc gọn tóc lên rồi vào bếp rót nước cho anh. Trên góc bàn trà còn đặt một tờ báo. Sở Húc Ninh nhìn thấy ba chữ Triệu Tư Niệm nên tiện tay cầm lên.
Cả một trang báo viết về chuyện Sư Niệm hủy hợp đồng. Chuyện này anh đã từng nghe Sư Niệm kể, cho nên bây giờ nhìn thấy trang báo này cũng không quá kinh ngạc. Nhìn chung tờ báo này nói cô không có tinh thần tuân thủ hợp đồng, nhưng những thứ này sau cùng là lỗi của ai thì vẫn rất khó nói.
Khi Sư Niệm bước ra, cô thấy Sở Húc Ninh đang đọc báo, vừa thấy nội dung trên tờ báo đã vội giằng lấy, ném xuống bàn, “Có gì hay đâu mà đọc?”
“Em không tính giải thích gì à?” Sở Húc Ninh hỏi cô.
“Hừ, có gì để giải thích chứ, những người đã tin tất nhiên sẽ tin, những kẻ đã không tin thì có giải thích thế chứ giải thích nữa cũng vô dụng. Hơn nữa vốn dĩ người kia cố ý làm vậy, em không cần thiết phải làm theo ý hắn, để hắn lợi dụng em mà kiếm tí danh tiếng.”
Sở Húc Ninh nhíu mày, Sư Niệm cất tờ báo đi, vội nói, “Ôi dào, anh không cần quan tâm chuyện này đâu, chị Tám sẽ biết cách xử lý.”
Sở Húc Ninh khẽ gật đầu. Anh chỉ không muốn thấy người khác nói cô như vậy, rõ ràng cô không phải dạng người mắc bệnh ngôi sao.
“Nhưng bị nói như thế mà em cũng không thấy tức à?” Sở Húc Ninh vẫn thấy đau lòng.
“Có gì để tức đâu, thật ra đôi lúc em cũng mắc bệnh ngôi sao thật mà, ha ha, chỉ là anh không biết đó thôi.” Sư Niệm cười cười nói, bảo Sở Húc Ninh ngồi xuống, “Để em gọi điện cho dì hỏi xem bao giờ dì mới về nhé.”
Sở Húc Ninh gật đầu nhìn cô quay lại phòng bếp, anh vô thức lại nhìn về phía tờ báo kia.
Sư Niệm ở bên cạnh anh, hình như trước giờ chưa từng nổi nóng. Bất kể phải chịu ấm ức cỡ nào, chỉ cần chuyện đó liên quan tới anh, cô sẽ không nổi nóng. Cho nói cô mắc bệnh ngôi sao, kiêu căng hách dịch, Sở Húc Ninh thực sự không tin.
Nhưng nếu như chị Tám biết được suy nghĩ của Sở Húc Ninh, chắc chị sẽ phun vào mặt anh một câu thế này: Cậu chưa thấy cô vợ cậu lúc tự cao tự đại khó hầu hạ thế nào thôi.
Sư Niệm gọi điện thoại xong, bước ra nhìn Sở Húc Ninh nói, “Dì bảo phải bảy giờ mới về được, dặn em đi mua đồ ăn trước. Anh có muốn đi cùng em không?” Tiện thể còn có thể mua ít rượu, Sư Niệm thầm nghĩ vậy.