Sở Húc Ninh với lấy cái túi trong tay cô một lần nữa khi họ đi lên tầng, sau đó gửi cho cô một ánh mắt, đại ý rằng: Em cảm thấy sao?
Khuôn mặt của Sư Niệm trở nên vặn vẹo. Cô thực sự không muốn gặp mấy chú mấy bác đó đâu.
Hai người bước lên cầu thang, vừa hay có người vợ của một quân nhân khác chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
“Lữ Đoàn trưởng hôm nay về sớm thế? Em dâu không sao chứ?” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai nhìn Sư Niệm hỏi.
Sư Niệm hơi cúi đầu, không hề nghe ra được ý tứ quan tâm trong câu nói của người này.
Sở Húc Ninh một tay xách đồ, một tay đưa ra nắm lấy tay Sư Niệm, thản nhiên gật đầu, “Ừm.”
“Em dâu còn nhỏ, làm vợ quân nhân ấy mà, điều quan trọng nhất là phải an phận thủ thường, không thể gây thêm phiền phức cho cánh đàn ông.” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai năm nay đã gần bốn mươi tuổi, cho nên lúc này có vẻ đang dùng thân phận trưởng bối để quan tâm Sư Niệm.
Bàn tay Sư Niệm bị nắm chặt, sau đó cô nhìn hai người kia nói, “Cảm ơn chị dâu nhắc nhở, sau này em sẽ chú ý hơn.”
“Được rồi, chị đoàn Hai ơi, chúng ta đi thôi.” Người vợ quân nhân kia nói rồi đi ngang qua người họ.
“Chị dâu.” Sở Húc Ninh đột nhiên gọi giật lại khi hai người kia đi ngang qua.
Sư Niệm ngẩng lên, nhìn người đột ngột bị gọi lại kia.
Sở Húc Ninh quay đầu lại nhìn vợ của Đoàn trưởng đoàn Một và Hai, điềm đạm nói, “Niệm Niệm nhà tôi còn nhỏ, sau này còn nhiều chỗ cần hai chị chăm sóc.” Sở Húc Ninh nói chuyện rất đúng mực, nhưng câu này không hề có ý nhờ vả hay cầu cạnh sự săn sóc.
Mà dường như anh đang nói: Niệm Niệm nhà tôi còn nhỏ, trong thời gian ở đây, hai người cũng “chăm sóc” không ít đâu nhỉ.
Vợ của Đoàn trưởng đoàn Một khựng lại, cô ta cũng là người sành sỏi, ngượng ngùng cười cười, sau đó kéo vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai đi mất.
“Chị dâu, bây giờ chị thấy rồi chứ, con đàn bà này giỏi thật đấy, bây giờ đến cả Lữ Đoàn trưởng cũng nói đỡ cho cô ta. Chưa biết chừng ấy hả, cô ta dùng thân thế của mình để uy hiếp Lữ Đoàn trưởng đấy.”
“Được rồi, bớt bớt vài câu đi, người ta nghe thấy cả rồi kìa.”
“Em nói sự thật còn gì, em cảm thấy Lữ Đoàn trưởng của chúng ta thiệt thòi quá? Cưới cô ta về còn phải nói đỡ cho cô ta một cách khiên cưỡng như vậy.” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai nói, càng nói càng to.
Sư Niệm vốn dĩ đã quay người đi theo Sở Húc Ninh, sau khi nghe thấy câu này, bước chân của cô dừng lại. Cô quay đầu lại nhìn những người chưa đi xa kia, có lẽ họ cố tình nói cho cô nghe.
Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm đang nhẫn nại tới cực điểm. Anh không chịu mở lời, đa phần là vì chỉ cần anh mở lời, đám người đó vẫn sẽ gây chiến với cô. Những người đó có thành kiến với cô, bất kể ai giúp đỡ cô cũng biến thành lỗi của cô.
Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn Sư Niệm, nói nhỏ, “Đi thôi.”
Sư Niệm gật đầu, không thất vọng lắm với phản ứng của Sở Húc Ninh, dù sao cô cũng đã quen rồi.
Sau khi về đến nhà, Sư Niệm vào phòng tắm tắm rửa.
Sở Húc Ninh lại gọi điện thoại ra ngoài, yêu cầu cảnh vệ báo với mấy vị Đoàn trưởng, đoàn phó một lát nữa sẽ họp.
Sư Niệm ở trong phòng tắm đang nhìn vào mình trong gương.
Tần Thiếu Bạch nói đúng, trước giờ anh ấy chưa hề nghĩ tới chuyện sẽ đứng ra giải thích.
Thực ra, cô cũng cảm thấy tủi thân mà.
Nhưng tủi thân rồi thì làm sao đây? Cô không thể rời xa anh được, không thể nào làm được.
Tự cô hèn hạ nhất định phải ở bên cạnh anh, không đúng sao? Có quyền gì mà đòi hỏi anh phải làm điều này điều nọ vì cô?
“Sư Niệm ơi là Sư Niệm, đều là tự mày chuốc lấy hết đấy.” Sư Niệm nhìn bản thân mình trong gương, nhỏ giọng nói với chính mình.