“Niệm Niệm, lát nữa anh có cuộc họp, anh đi trước nhé.” Sở Húc Ninh thay xong quần áo, nói với Sư Niệm một câu rồi đi luôn.
Sư Niệm hít một hơi sâu, thu lại tâm trạng ủ rũ đáp lại anh, vứt bỏ hết suy nghĩ không nên có trong đầu rồi bắt đầu tắm rửa.
Khi Sở Húc Ninh đến phòng làm việc, Đoàn trưởng và đoàn phó của đoàn Một và đoàn Hai đã đến đủ, đoàn Ba chỉ có đoàn phó đến vì Cố Tỉ Thành đang huấn luyện khép kín trên núi chưa quay về.
Đoàn trưởng đoàn Một đặt phương án tác chiến lên bàn của anh sau khi Sở Húc Ninh bước vào, “Đây là phương án tác chiến mới nhất.”
“Thủ trưởng, thủ trưởng, Doanh trưởng Lôi và Doanh trưởng Ba của đoàn Một đánh nhau rồi.” Cảnh vệ sốt sắng chạy vào kêu ầm lên.
Doanh trưởng Lôi là Kèn nhỏ, cũng là người vừa hoàn thành nhiệm vụ cùng Sở Húc Ninh về.
Sở Húc Ninh nhíu mày, không đứng dậy ngay.
“Quậy phá cái gì thế? Còn chưa diễn tập quân sự mà đã nội chiến rồi à?” Đoàn trưởng đoàn Một giận dữ nói.
Kèn Nhỏ là Doanh trưởng thuộc đoàn Ba, lúc này Cố Tỉ Thành không ở đây, cơn giận của Đoàn trưởng đoàn Một phần nhiều nghiêng về việc trách cứ Kèn Nhỏ.
“Tại sao lại đánh nhau?” Sở Húc Ninh hỏi.
“Doanh trưởng Ba ban nãy trong lúc huấn luyện có nói chị dâu...” Tiểu Lưu nói đến đó, không nói tiếp, bởi vì ở nơi như quân doanh, cánh đàn ông nói chuyện không hề dễ nghe, thậm chí có những từ ngữ mà người ta không thể chấp nhận nổi.
Sắc mặt Sở Húc Ninh hơi thay đổi, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Sắc mặt của Đoàn trưởng đoàn Một cũng thay đổi, khuôn mặt có vài nếp nhăn khẽ run lên.
Lúc này Kèn Nhỏ và Doanh trưởng Ba đã được người khác tách ra, hai người cũng có vài vết thương.
“Tao nói cho mày biết, mày giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ vào, mày là cái thá gì? So với chị dâu, mày đếch là cái gì hết.” Kèn Nhỏ nóng giận quát ầm lên.
Ban đầu Kèn Nhỏ là người ghét Sư Niệm nhất, nhưng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về cô.
Lão Miêu và Lão Bộc đang kéo Kèn Nhỏ. Doanh trưởng Ba bên đó cũng được người ta giữ lại.
“Xời, loại đàn bà đó không phải cậy vào ba nó thì làm sao gả được cho Lữ đoàn trưởng, để cô ta sỉ nhục Lữ đoàn trưởng như thế.” Từ khi vào quân đội tới nay, người mà Doanh trưởng Ba kính phục nhất là Lữ đoàn trưởng Sở Húc Ninh, cho nên lúc này anh ta cảm thấy Sở Húc Ninh rất thiệt thòi.
“Mẹ kiếp, đừng có kéo tôi, để tôi đập chết cái thằng trẻ trâu thối mồm ti tiện này.” Kèn Nhỏ vùng vẫy cật lực.
“Mày bảo ai ti tiện, có ti tiện cũng là con đàn bà không biết xấu hổ kia nhé.” Doanh trưởng Ba tính tình nóng nảy, bây giờ có giữ cũng không giữ được.
Khi hai người sắp xông vào quần thảo một trận nữa, Sở Húc Ninh đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người xung quanh im như thóc.
Sở Húc Ninh đứng giữa hai người, nhìn hai người đàn ông đột ngột thu nắm đấm về, sau cùng lướt mắt nhìn về phía Doanh trưởng Ba, “Cậu bảo ai ti tiện?”
Doanh trưởng Ba không khỏi run lên, lập tức đứng thẳng dậy, cung kính chào kiểu quân đội với Sở Húc Ninh, “Thủ trưởng, tôi cảm thấy anh rất thiệt thòi. Vấn đề trong lữ đoàn của chúng ta, chúng ta phải tự giải quyết. Dựa vào cái gì mà để người khác uy hiếp như vậy. Dựa vào cái gì mà anh phải chịu khổ như thế?” Doanh trưởng Ba nói xong, mắt cũng đã đỏ lên.
Sở Húc Ninh nhìn tất cả mọi người xung quanh và cả Kèn Nhỏ đang kêu gào đòi đánh Doanh trưởng Ba.
“Cậu im ngay cho tôi.” Sở Húc Ninh quát lên, sau đó nhìn lại Doanh trưởng Ba, giọng anh không lớn lắm, nhưng lời nói ra vô cùng mạnh mẽ, “Ai nói với cậu rằng tôi bị ép buộc? Ai nói với cậu tôi kết hôn với cô ấy để lấy cơ hội diễn tập quân sự này về cho lữ đoàn? Ai cho cậu cái quyền sỉ nhục vợ tôi như thế?”
Khi Sở Húc Ninh nói ra câu nói sau cùng, giọng của anh đã lạnh đi.