Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang ủ rũ kia mà bật cười thành tiếng, sau đó anh hỏi, “Em biết chơi cờ không?”
“Cờ vây có tính không anh?” Sư Niệm hỏi một cách ngượng ngùng.
Sở Húc Ninh: “...”
Chơi cờ vây với ba anh chắc chỉ vài bước đã bị diệt gọn rồi.
“Loại khác thì sao?” Sở Húc Ninh hỏi thêm lần nữa.
Sư Niệm nghiêm túc nghĩ, sau đó hỏi lại, “Cờ nhảy có tính không?”
Sở Húc Ninh: “...”
“Không sao, chúng ta ngồi nói chuyện với ba mẹ là ba mẹ vui rồi.” Vợ anh như vậy, anh còn đòi hỏi được gì nữa, “Hoặc em kể chuyện tập bắn súng hồi nhỏ với ba cũng được, ba anh cũng thích nghe chuyện này. Chuyện lần này lúc trước ba cũng gọi điện nói với anh, anh sắp không bằng em rồi.” Sở Húc Ninh nói, không hề có vẻ không vui, vợ mình là một nhân tài, anh vui còn chẳng kịp.
Sư Niệm lại thấy hổ thẹn, cô lí nhí nói, “Em chưa tập bao giờ.”
Sư Niệm vừa dứt câu, Sở Húc Ninh đã phanh kít xe lại. Anh nhìn về phía Sư Niệm bằng vẻ mặt kinh hoàng hiếm thấy.
“Em chưa từng tập bắn súng?” Sở Húc Ninh làm sao có thể không kinh hoàng cho được, người bình thường tập bắn súng mười mấy hai mươi năm còn không có được kết quả như thế.
“Lúc nhỏ ba chỉ dạy em chạy bộ. Ba nói, lúc gặp nguy hiểm, không có gì ý nghĩa hơn việc chạy thoát thân. Cho nên mỗi lần huấn luyện, ba sẽ bảo em chạy trên thao trường, sau đó em vừa chạy vừa nhìn họ tập bắn súng. Lâu dần em cũng nhớ được tốc gì gió với phương hướng gì đó, cho nên, lần này được coi như lần đầu em thực sự chiến đấu.”
Sở Húc Ninh lặng lẽ khởi động xe, anh cảm thấy lần này mình thật cao số.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, Sư Niệm là một nhân tài quân sự hiếm có, khả năng phán đoán của cô ấy không kém anh chút nào, chỉ có điều bình thường không muốn nghĩ nhiều mà thôi.
Sư Niệm cứ mải nói với Sở Húc Ninh về chuyện hồi nhỏ. Sở Húc Ninh cứ nghe, dáng vẻ vui vẻ của cô hiện tại không nhất thiết phải ép cô vào một sự ràng buộc nào nữa.
Như thế này cũng tốt rồi.
Sư Niệm nói mãi, khi đến gần cổng quân doanh mới ngừng lại.
“Hình như em lại nói nhiều rồi.” Sư Niệm buồn rầu nói, nhìn thấy anh, căn bản không thể ngừng lại được.
Sau khi lính gác mở cổng, Sở Húc Ninh lái xe vào. Nhìn thấy cô gái ở ghế phụ ủ rũ, anh nói, “Anh thích nghe em nói.” Anh không nói nhiều, cũng không thích người nói nhiều, nhưng Sư Niệm là một ngoại lệ. Anh thích cảm giác chất giọng ấm áp và ngọt ngào của cô quanh quẩn bên tai.
Sư Niệm chớp mắt, cười cười nhìn Sở Húc Ninh, vì anh nói anh thích.
Tuy rằng chỉ là thích nghe cô nói, nhưng như thế cũng là thích mà.
Sư Niệm cười tít cả mắt cúi đầu nghĩ chuyện của mình, Sở Húc Ninh đã lái xe tới bên dưới khu nhà ở.
“À phải rồi, chuyện con chip đã được báo lên trên, bên phía Thủ trưởng còn muốn gặp em nữa.” Sở Húc Ninh đỗ xe rồi nhưng không xuống ngay mà nói với Sư Niệm một câu như vậy.
Sư Niệm đang tháo dây an toàn. Nghe anh nói vậy, cô khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Gặp em để làm gì?”
“Em là công thần lớn trong chuyện lần này mà.” Sở Húc Ninh nói xong xuống xe dỡ đồ.
Sư Niệm vội vàng theo anh xuống xe, đón lấy túi quần áo trong tay anh. Chiếc túi nhỏ ấy không nặng, cho nên Sở Húc Ninh cũng không cố chấp mà đưa ngay cho cô.
“Em không đi đâu, em gặp mấy lão già ấy từ nhỏ tới lớn rồi.” Sư Niệm vội vàng nói, “Hay là em về bệnh viện nằm nhé, anh cứ bảo vết thương của em chưa khỏi.” Sư Niệm nói, chớp mắt nhìn Sở Húc Ninh, dường như đang hỏi anh cách này có được không?