“Chuyện này do bệnh viện bên ấy quyết định chứ anh không có quyền hạn ấy.” Cố Tỉ Thành nói xong, nhấp một hớp nước rồi nói tiếp, “Ngày mai anh bắt đầu huấn luyện khép kín rồi.”
“Em biết mà.” Sở Lạc Nhất híp mắt cười đáp, huấn luyện kết thúc là họ có thể gặp nhau rồi. Lúc anh đi huấn luyện, cô có thể lặng lẽ tới thành phố B ký thỏa thuận giữ bí mật. Dù sao chuyện lớn như diễn tập, bắt buộc có bản thỏa thuận đó.
Cố Tỉ Thành híp đôi mắt như chim ưng của mình lại, nhìn cô gái đối diện anh qua màn hình video, “Gần đây thái độ của em rất lạ.”
“Có gì mà lạ? Bình thường thế này cơ mà!” Sở Lạc Nhất gân cổ lên nói, “Bạn gái anh thấu hiểu lòng người như thế, anh biết tìm đâu được?”
Cố Tỉ Thành lạnh lùng liếc nhìn cô, anh đòi hỏi cô phải thấu hiểu lòng người từ khi nào vậy.
“Em cứ đố kỵ đi xem nào?” Cố Tỉ Thành nói xong, nghe thấy tiếng gõ cửa, “Đợi chút.” Cố Tỉ Thành nói xong, tắt màn hình video đi, “Mời vào.”
“Đoàn trưởng.” Đường Đỏ mở cửa bước vào, sau khi hành lễ, đưa văn kiện trong tay cho anh, “Tin tức mới nhất cấp trên gửi xuống.”
Cố Tỉ Thành đưa tay nhận lấy, trước lúc Đường Đỏ quay đi, anh nói, “Cậu đi sắp xếp đi, tối nay xuất phát lên núi.”
“Rõ.” Đường Đỏ hô to một tiếng đáp lại rồi mới xoay người rời đi.
Cố Tỉ Thành cầm điện thoại, không gọi video cho Sở Lạc Nhất nữa mà gửi tin nhắn cho cô, báo với cô rằng anh có việc, đợi anh quay về sẽ liên lạc sau.
Sở Lạc Nhất liếc mắt thấy người bên đó đã offline. Cô nghĩ ngợi, nhún vai, bỏ điện thoại qua một bên, tiếp tục xem tivi.
Trong bản tin, Mạch Thụy vẫn đang phản bác rằng họ vu khống cô ta, cứ bám rịt lấy luận điểm Sở Ninh Dực có tiền, có thể sai thần khiến quỷ.
Người phụ nữ này cho rằng tất cả mọi người đều ngu ngốc sao?
Cô ta thực sự cho rằng tiền là công cụ vạn năng?
Sở Lạc Nhất nhìn bản tin, nhận được một cuộc gọi từ Đàm Thần Tiêu.
“Sư phụ, con xem tin tức rồi.” Sở Lạc Nhất dựa người vào sofa nói chuyện. Khi người giúp việc mang nước tới, cô cảm ơn rồi cầm cốc nước trong tay, “Mỹ? Con không đi đâu.”
“Nhất Nhất, con như vậy không được, con như vậy...”
“Sư phụ cứ yên tâm, con sẽ không bỏ vẽ đâu, so với vẽ giang sơn, con nghĩ đến một đối tượng có ý nghĩa hơn rồi.”
“Cái gì?”
“Binh lính.” Sở Lạc Nhất nói một cách kiên định.
Người ở đầu dây bên kia không nói gì, Sở Lạc Nhất cũng không vội, dù sao cô đã quyết định rồi.
“Nhất Nhất, bây giờ con đặt cả trái tim vào cậu ta, lẽ nào không sợ một ngày nào đó cậu ta phụ lòng con sao?” Đàm Thần Tiêu đột nhiên hỏi, giọng nói có vẻ gay gắt.
Sở Lạc Nhất khựng lại, không biết tại sao sư phụ lại giận tới mức vậy.
“Anh ấy sẽ không làm vậy đâu.” Sở Lạc Nhất hứa hẹn, “Cố Tỉ Thành không phải hạng người ấy. Anh ấy không lăng nhăng.” Nếu anh là hạng người ấy thật, bên cạnh anh còn có một Châu Thiên Thiên đó thì làm gì có chuyện gì để cô chen vào?
“Cố Tỉ Thành không phải người đơn giản như vậy, cậu ta cũng có gia thế.” Đàm Thần Tiêu lại nói thêm.
“Con biết mà, con từng gặp mẹ anh ấy rồi.” Sở Lạc Nhất nói rồi tắt tivi đi, ngồi ngay ngắn lại, “Sư phụ sao thế?”
“Con từng gặp mẹ cậu ta?” Đàm Thần Tiêu khựng lại, dường như không thể tin nổi.
“Gặp rồi ạ, sư phụ rốt cuộc sao thế ạ? Trước kia không phải sư phụ từng nói về con về mẹ anh ấy sao?” Sở Lạc Nhất nhíu mày nghĩ lại chuyện lúc trước. Khi cô còn chưa biết Cố Tỉ Tước là ai, chính Đàm Thần Tiêu nói với cô. Lúc đó cô còn rất vui vì mẹ của Cố Tỉ Thành đã đến, nhưng giờ tại sao sư phụ lại có phản ứng như vậy?