Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3039: Không chờ nổi một giây sao? [7]



Sở Lạc Nhất vừa dứt lời, bên đó hoàn toàn yên tĩnh lại.

“Nhất Nhất, con thực sự xác định Cố Tỉ Thành là người mà con muốn tìm sao?”

Đàm Thần Tiêu hỏi quá trịnh trọng, khiến cho Sở Lạc Nhất cũng không khỏi thấy căng thẳng, “Sư phụ, sư phụ rốt cuộc làm sao thế, sư phụ...”

“Mẹ, ý mẹ là sao?”

Sở Lạc Nhất còn chưa dứt câu, bên kia đã truyền tới tiếng kêu chói tai, sau đó điện thoại bị ngắt.

“Sư phụ?” Điện thoại bị ngắt giữa chừng, Sở Lạc Nhất càng thấy tò mò hơn.

Mẹ?

Sư phụ có con gái từ bao giờ thế, sao cô không biết, hơn nữa nghe giọng thì cô gái kia chắc cũng tầm tuổi cô.

Đàm Thần Tiêu ngắt điện thoại, nhìn cô con gái đang vô cùng tức giận trước mặt mình.

“Mẹ, con bảo mẹ nói với con bé ti tiện đó tránh xa anh Tỉ Thành ra cơ mà. Mẹ nói vậy là có ý gì?” Trên khuôn mặt vô cùng ngang bướng của Lục Tư Thần hiện vẻ oán hận mẹ mình.

Đàm Thần Tiêu thản nhiên nhìn con gái, sau đó đặt điện thoại lên bàn, “Thần Thần, con đã trưởng thành rồi, chú ý hành vi của con một chút.”

“Mẹ đừng nói chuyện đó với con, người hoạt động nghệ thuật như mẹ thì ghê gớm lắm chắc? Anh Tỉ Thành là của con, con bé ti tiện đó là cái thá gì chứ?”

“Thần Thần.” Đàm Thần Tiêu quay phắt lại, tức giận trách mắng con gái, “Bình thường ba con dạy con như thế hả?”

“Mẹ luôn coi thường ba con còn gì? Mẹ cũng đâu tình nguyện sinh ra con đâu, nếu không cũng không đến mức sinh con ra rồi bỏ đi. Mẹ hiểu ba con được bao nhiêu, mẹ hiểu con được bao nhiêu? Vì cái thứ mà mẹ gọi là mơ ước, mẹ không hề để tâm tới việc có đứa con gái này.”

“Chát...”

Tiếng tát rất mạnh và tiếng gào của Lục Tư Thần cùng lúc vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.

Trên khuôn mặt trắng trẻo của Lục Tư Thần bỗng chốc xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.

Bàn tay ngưng lại giữa không trung của Đàm Thần Tiêu run rẩy, sau đó cô rụt luôn tay về, quay lưng lại với con gái, “Vốn dĩ con không nên tồn tại, năm đó nếu như không phải ông ta cưỡng ép mẹ, căn bản sẽ không có con.” Đàm Thần Tiêu nói rất nhẫn tâm.

Cô không thể chấp nhận một đứa trẻ tồn tại trong hoàn cảnh đó được.

Lục Tư Thần cười trong nước mắt, “Con biết mà, mẹ thích con bé ti tiện kia.” Lục Tư Thần nói, ngang ngạnh lau những giọt nước mắt không nên chảy xuống đi, “Được lắm, mẹ chờ đấy, con sẽ có cách để hủy hoại thứ ti tiện mà mẹ thích.”

“Lục Tư Thần, đừng có du côn du đãng như ba con.” Lồng ngực Đàm Thần Tiêu phập phồng kịch liệt, rõ ràng là đã rất tức giận vì cô con gái này.

“Con thực sự muốn biết, mẹ có còn nhớ ba con tên gì không? Không nhớ phải không, cho nên mẹ càng không biết rằng, Cố Tỉ Thành là vị hôn phu của con. Con mới là người lớn lên cùng anh ấy.” Lục Tư Thần hét to, “Cướp mẹ của con, lại còn cướp cả vị hôn phu của con, tại sao con phải tha cho cô ta, tuyệt đối không có đâu.” Lục Tư Thần nói rồi chạy đi mất.

“Thần Thần...” Đàm Thần Tiêu gọi với theo, nhưng cánh cửa nhà đã bị Lục Tư Thần mạnh tay sập lại.

Đàm Thần Tiêu bóp trán, trong lòng trách cứ con gái, lại càng căm hận người đàn ông kia hơn.

***

Sở Lạc Nhất ở Thấm Tâm Viên vẫn còn đang tò mò, không kiềm lòng được mà tra lại tư liệu về Đàm Thần Tiêu một lần nữa. Sư phụ thực sự vẫn đơn độc mà, hơn nữa cô chưa từng nghe sư phụ nhắc đến việc sư phụ có người thân. Sư phụ của cô luôn một mình đi khắp nơi trên thế giới.

Sao đột nhiên lại có một cô con gái nhỉ?

Kỳ lạ, thực sự quá kỳ lạ.

Quan trọng là, Sở Lạc Nhất cảm thấy tiếng hét của cô gái kia nhằm vào cô, tại sao lại thế?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv